“Ừ.” Phùng Phương Huyền, thím hai của Trần Ngọc Tâm khẽ gật đầu, và sau đó không khỏi sững sờ khi nhìn thấy Cao Phong.
“Ồ, Ngọc Tâm đã tìm được bạn trai rồi à? Vậy mà còn dẫn về nhà ăn tối? Chuyện xảy ra khi nào vậy?” Phùng Phương Huyền hô to gọi nhỏ.
“Thím hai, Cao Phong là bạn của con, không phải bạn trai…” Trần Ngọc Tâm nhanh chóng giải thích.
“Ha ha, ngại ngùng cái gì? Bạn trai thì nói là bạn trai, làm công việc gì vậy?” Phùng Phương Huyền cười hỏi.
Lần này, Trần Ngọc Tâm chưa kịp nói gì hết thì Vương Ngọc Hoa đã lên tiếng trước: “Ha ha, cậu ta là người không có việc làm, bố mẹ cậu ta cũng không có việc làm.”
Nghe vậy, Phùng Phương Huyền lập tức mất đi hứng thú, Trần Tùng Sơn cũng thu hồi ánh mắt đánh giá Cao Phong.
Vốn dĩ Cao Phong còn muốn chào hỏi bọn họ, vừa thấy vậy liền lại ngồi xuống, tiếp tục ăn như không có ai ở bên cạnh.
“Em gái, hai người chỉ ăn cái này sao thôi sao? Đi, anh trai đưa hai người tới một nhà hàng lớn ăn cơm, chúng ta đi ra ngoài ăn đi.” Trần Tùng Sơn liếc Cao Phong, sau đó nói với vẻ đắc ý.
“Nhưng mà mỗi ngày chúng tôi đều ăn món này…” Trần Ngọc Tâm nhẹ giọng đáp, đây là bởi vì hôm nay Cao Phong đến cho nên mới thêm hai món nữa.
Trần Tùng Sơn bĩu môi không nói gì nữa, lắc lắc chiếc đồng hồ Patek Philippe vừa mua trên cổ tay, quan sát cổ tay Cao Phong hai giây, ánh mắt càng ngày càng khinh thường.
Trong mắt anh ta, đồng hồ là một trong ba vật quan trọng nhất của đàn ông và là biểu tượng của địa vị.
Còn cổ tay trần của Cao Phong, làm sao có chiếc đồng hồ có giá trị không nhỏ chứ?
Vương Ngọc Hoa khi thấy Cao Phong không lên tiếng thì càng tức giận.
“Thím hai, các người đừng để ý tới cậu ta nữa, cậu ta chỉ biết ăn thôi, cứ giống như chưa từng ăn cơm vậy.”
“Bây giờ hai người tới đây làm gì thế?” Vương Ngọc Hoa rất nhiệt tình lôi kéo tay Phùng Phương Huyền ngồi xuống.
“Còn không phải Trần Tùng Sơn muốn đổi xe sao, đứa nhỏ này vì hiếu thuận mà nhất định phải đưa thím ba của mình đi tham khảo một chút, cho nên mới tới đón các người này.” Phùng Phương Huyền ngạo nghễ nói.
“Cái gì? Lại muốn đổi xe? Không phải vừa mới mua một chiếc Mercedes-Benz trị giá hơn 3 tỷ 5 sao?” Vương Ngọc Hoa sửng sốt, khi nói về chiếc xe Mercedes-Benz, bà ta còn liếc Cao Phong một cái.
“Cái xe kia lái đi không thoải mái lắm, lần này con muốn mua một chiếc cao cấp hơn.” Trần Tùng Sơn cũng ngồi vào ghế nói.
“Chậc chậc, chỉ là khí phách! Tôi đã nói rồi, hiện tại xã hội này cần phải giàu có.”
“Có tiền thì muốn đổi xe nào cũng được còn không có tiền thì chỉ có thể đi taxi thôi, haizz.” Vương Ngọc Hoa thở dài.
Phùng Phương Huyền cười ha ha, nói: “Tôi thấy bạn trai của Ngọc Tâm khá tốt, cậu ta hẳn phải xuất thân từ một gia đình tốt.”
“Cậu ta? Bọn họ tới bằng taxi.” Vương Ngọc Hoa thiếu kiên nhẫn vẫy vẫy tay, nói: “Sao, nếu không chúng ta đi nhanh đi? Tôi cũng muốn đi va chạm với xã hội một chút.”
Hai mẹ con Trần Tùng Sơn đứng dậy ngay lập tức.
Trong tay cầm hàng chục tỷ tiền bồi thường phá dỡ, giờ đây Trần Tùng Sơn đã thực sự giàu có.
“Ngọc Tâm, chúng ta đi cùng nhau đi.” Phùng Phương Huyền mời.
“Con sẽ không đi đâu thím hai, lát nữa Cao Phong còn có chuyện phải làm, chờ một chút con còn phải tiễn anh ấy đi.” Trần Ngọc Tâm xua tay từ chối.
“Ồ, có chuyện gì chứ, hôm nay thứ tôi muốn mua là một chiếc xe hơi sang trọng thật, ít nhất cũng phải mấy tỷ.”
“Cái nơi đó, người bình thường không vào được, chúng ta đi xem một chút đi.” Trần Tùng Sơn phất tay, lập tức làm quyết định cho Trần Ngọc Tâm.
“Cái này…” Trần Ngọc Tâm có chút khó xử.
“Đi thôi, đi lấy kinh nghiệm xã hội đi.”
Lúc này, Cao Phong đặt bát đĩa xuống, lấy khăn giấy ra lau miệng.
Anh ăn sạch một đĩa rau xanh.
Trần Ngọc Tâm sửng sốt, không biết Cao Phong định làm gì.
Mặc dù cô ấy không biết Cao Phong có bao nhiêu tiền, nhưng một chiếc xe hơi tiền tỷ chắc chắn không phải vấn đề lớn đối với anh mà đúng không?
Khi nghe anh nói đi lấy kinh nghiệm xã hội Trần Ngọc Tâm cảm thấy dở khóc dở cười.
“Đúng, đúng, đi nhanh lên!”