“Cậu có gan thì dẫn người tới đây đi! Giờ thì cuốn xéo!”
“Người đâu, đuổi cậu ta đi! Nếu không đi, lấy súng bắn chết!” Liễu Tông Trạch rống xong, quay người tiến vào bên trong phòng khách, đóng chặt cánh cửa ban lại.
“Ha! Khốn kiếp, cậu là đúng là ngu thật đấy!” Long Tuấn Hạo cắn răng nhìn ban công đang đóng chặt.
“Anh Long đúng không? Anh Trạch đã lên tiếng, nếu như anh không đi, vậy thì chúng tôi sẽ thật sự nổ súng!” Tên cầm đầu cười ha ha, sau đó cầm vũ khí mạnh tiến lên.
“Có giỏi thì cậu thử bắn tôi một phát xem? Ông đây sẽ cho cậu mười cái lá gan!” Long Tuấn Hạo tức giận trợn mắt lên, quát mắng một tiếng với tên cầm đầu.
“Cạch cạch cạch cạch!”
Hắn ta không nói hai lời, bắn ra viên đạn hình nửa con thoi lên bãi đất trống trước mặt Long Tuấn Hạo.
Viên đạn đập xuống mặt đất, trước khi đạn trưng lỗ, nước bùn bẩn bắn ra tứ tung rất xa.
“Cạch!”
Liễu Tông Trạch ở trong phòng khách vừa mới châm cho mình một điếu thuốc, nghe thấy tiếng súng thì sắc mặt trở nên trắng nhợt.
Thuốc lá ngậm bên miệng cũng loạt xoạt một cái rơi trên mặt đất, sau đó anh ta trừng lớn hai mắt, giống như bị điên chạy ra ngoài ban công.
Cách một lớp cửa kính ở ban công, nhìn thấy cảnh tượng bên kia, Liễu Tông Trạch mới nuốt một ngụm nước bọt, trong lòng lại thở dài thêm một hơi.
Chúng quy tên thanh niên kia vẫn không dám nổ súng, cũng chỉ dám bắn viên đạn xuống khoảng đất dưới chân Long Tuấn Hạo.
“Đây là cảnh cáo lần thứ nhất, anh Long đừng lấy thân thử súng chứ.” Tên Cầm đầu cười ngạo nghễ, đắc ý thổi lên họng súng một chút.
Long Tuấn Hạo không lui lại nửa bước, trừng lớn đôi mắt nhìn Liễu Tông Trạch ở ban công.
Tuy nhiên, ở loại kính một chiều này, Liễu Tông Trạch có thể nhìn thấy Long Tuấn Hạo, nhưng Long Tuấn Hạo lại không nhìn thấy anh ta.
Cho nên Long Tuấn Hạo chờ đợi gần nửa phút, vẫn không thấy Liễu Tông Trạch xuất hiện.
“Được rồi, được rồi, ông đây sẽ đi.”
Long Tuấn Hạo hoàn toàn thất vọng, cười lạnh lùng, sau đó chuẩn bị xoay người rời đi.
Trong phút chốc anh ta xoay người này, Long Tuấn Hạo và một người thanh niên liếc nhìn nhau một cái.
Tuy rằng rất nhanh đã thu ánh mắt lại, nhưng trong đầu Long Tuấn Hạo vẫn chợt loé lên.
Tên thanh niên kia thật sự không phải người của Khối tập đoàn Phong Hạo, chuẩn xác mà nói thì hắn ta thuộc về Khối tập đoàn Đế Phong của thành phố Hà Nội bên này.
Nếu Long Tuấn Hạo nhớ không lầm, thì hắn ta tên là Thuận Hiếu Hòa.
Cũng là một trong những nội gián.
“Thì ra là như vậy.”
Long Tuấn Hạo vừa đi khỏi, bỗng nhiên tự nói một câu.
Mấy chục người này, tất cả đều là nội gián của nhà họ Cao bên kia.
Mà vì sao bọn họ lại xuất hiện ở đây, cũng không khó để hình dung.
Hoặc là Liễu Tông Trạch không biết tình hình cho nên mới gọi anh ta tới, hoặc là do Cao Mỹ Lệ sắp đặt.
“Thú vị! Kế hoạch này thật sự rất thú vị!”
“Bọn họ biết binh sĩ của Khối tập đoàn Phong Hạo không dám cản tôi, cho nên mới để người của mình tới đây, cầm lông gà làm mũi tên, có đánh chết cũng không cho mình và Tông Trạch gặp nhau.”
Long Tuấn Hạo bỗng nhiên suy nghĩ thông suốt.
Tình hình hiện nay đã vô cùng rõ ràng sáng tỏ rồi.
Cao Mỹ Lệ và toàn bộ những người này đều là nội gián.
Hơn nữa mấy người Cao Mỹ Lệ cũng đã biết, Cao Phong biết chuyện cô ta là nội gián rồi, cho nên ở trước mặt đám người Cao Phong, cô ta gần như không cần che dấu.
Rõ ràng là đang nói với đám người Cao Phong, chúng ta chính là nội gián.
Tất cả mọi người đều biết, chỉ có Liễu Tông Trạch là chẳng hay biết gì.
Bởi vì bọn họ còn muốn lợi dụng Liễu Tông Trạch để hoàn thành kế hoạch tiếp theo.
Nhưng thật không ngờ, hiện giờ Liễu Tông Trạch lại cực kỳ tin tưởng đám người Cao Mỹ Lệ.
Rõ ràng là chỉ cần cho Long Tuấn Hạo và Liễu Tông Trạch gặp nhau một chút là có thể giải thích rõ ràng hết tất cả.