“Bỏ qua cho chị tôi, có được hay không?”
Kim Tuyết Ngọc chậm rãi quay đầu, cản răng nhìn Cao Bằng nói.
“Cái gì?”
Kim Tuyết Ngọc nói xong, Kiều Thu Vân và Cao Bằng đều sửng sốt.
Mà Kim Ngọc Hải đột nhiên mở mắt ra, năm lấy bàn tay của Kim Tuyết Ngọc, nói: “Tuyết Ngọc, không được! Tuyệt đối không được làm như vậy!”
Lúc này, ngay cả Kiều Thu Vân cũng đứng lên theo bản năng, kiên quyết nói: “Tuyết Ngọc, chuyện này không được!”
Đối với hai việc Cao Bằng đưa Kim Tuyết Mai đi với đưa Kim Tuyết Ngọc đi, Kiều Thu Vân lại có hai thái độ hoàn toàn khác nhau.
Nhưng mà Cao Bằng càng nghĩ càng vui vẻ.
“Không được sao? Vì cái gì mà không được chứ? Tôi nói được thì nhất định phải được!”
Lúc này, Cao Bằng nói.
Đối với anh ta mà nói, cho dù là chị hay em Kim Tuyết Mai thì anh ta cũng muốn chiếm đoạt hết.
Ai trước ai sau đều như nhau cải Đối với điều kiện của Kim Tuyết Ngọc, anh ta chỉ cần đáp ứng một tiếng là được, dù sao thì từ trước đến giờ Cao Bằng vẫn luôn nổi tiếng là nói không giữ lời.
Chỉ cần ổn định được Kim Tuyết Ngọc trước thì ngay cả tổ chức hôn lễ với cô ta, anh ta cũng dám hứa.
“Cậu chủ Bằng, tôi vẫn luôn cảm thấy, Tuyết Mai thích hợp với cậu hơn, nếu không…”
Sắc mặt Kiều Thu Vân căng thẳng, vội vàng đi lên khuyên can.
“Im miệng!”
Cao Bằng lạnh lùng quát một tiếng: “Tuyết Ngọc đã nói là muốn đi với tôi, nếu tôi từ chối cô ấy thì chẳng khác nào làm tổn thương tấm lòng của cô ấy à?”
“Tôi có thể đi với anh! Nhưng anh phải đảm bảo rằng sẽ bỏ qua cho chị tôi.”
Kim Tuyết Ngọc mặt không cảm xúc, đáp lại, trong lòng cũng vô cùng tĩnh mịch.
“Được! Tôi đồng ý với cô!”
Cao Bằng đồng ý không có một chút do dự nảo.
Kim Tuyết Ngọc biết rõ lời hứa của Cao Bằng gần như là vô dụng, nhưng lúc này làm gì còn có biện pháp nào khác nữa chứ? “Con gái, không thể đi được.”
“Gia đình chúng ta nếu phải chết thì cũng sẽ cùng nhau chết chung một chỗ.”
Ánh mắt Kim Ngọc Hải kiên định, kéo lấy tay Kim Tuyết Ngọc không chịu buông.
“Mẹ nó! Ông đây thật sự không còn chút kiên nhẫn nào đâu, kéo bọn họ ra cho tôi!”
“Nếu còn dám cản tiếp thì lập tức giết chết đi!”
Cao Bằng bỏ lại một câu sau đó xoay người rời khỏi biệt thự.
Ngay lập tức, có mười mấy tên vệ sĩ tiên lên cưỡng ép tách hai người ra.
Kim Ngọc Hải không muốn buông tay nhưng lại bị mười mấy người vây xung quanh đánh cho một trận.
“Các người sẽ không được chết tử tế! Một ngày nào đó…
Các người sẽ biết, các người sẽ không được chết tử tế!”
Ở bên trong biệt thự không ngừng truyền ra âm thanh rống giận của Kim Ngọc Hải.
“Cậu chủ Bằng, tôi sợ ông ta sẽ ra tay với tôi một lần nữa cho nên tôi muốn đi cùng con gái mình…”
Kiều Thu Vân giải thích một câu.
“Đi thôi đi thôi”
Cao Bằng không kiên nhẫn xua tay một cái, dù sao Kiều Thu Vân cũng sẽ không làm lên được sóng gió gì cả.
Ngay sau đó, mọi người lập tức lái xe rời đi chỉ để lại một mình Kim Ngọc Hải ở lại trong biệt thự.
“Các người nhất định sẽ chết không được tử tế! Chờ anh ta quay trở lại đi, anh ta nhất định sẽ quay trở lại.”
“Chờ đến lúc anh ta quay trở lại, các người nhất định đầu sẽ phải chết, chết không được tử tế…”
Tim Kim Ngọc Hải như bị dao cắt, trong miệng thì thào nỉ non.
Biệt thự trên đỉnh núi Bổng Thiên.
Lúc này đã là xế chiều rồi, Kim Tuyết Ngọc đã đi gần một ngày rồi.
Kim Tuyết Mai ở trong biệt thự một ngày mà tưởng chừng như một năm, cô gọi điện cho đám người Kiều Thu Vân nhưng tất cả đều không bắt máy.
Sau đó, bàn tay Kim Tuyết Mai run rẩy bấm một dãy số trên điện thoại, là số điện thoại của Cao Phong.