“Dưới đây, xin mời cô dâu mỹ lệ của chúng ta ngày hôm nay, hãy nắm chặt bàn tay của người cha đáng kính này, cùng nhau đi đến phút giây hạnh phúc.”
Người dẫn chương trình tự buộc bản thân tập trung, rồi nở nụ cười tiếp tục buổi lễ.
Kim Tuyết Mai không ngừng rơi nước mắt.
Nghe vậy, cô nhẹ nhàng vươn tay ra ôm lấy cánh tay của Diệp Thiên Long.
“Xoẹt!”
Ngay tại giờ khắc này, Diệp Thiên Long, người đã gặp qua biết bao sóng gió trong cuộc đời, thân thể chợt cứng đờ, cả người ông càng đứng thẳng lên.
Âm nhạc lại thay đổi, người dẫn chương trình ra hiệu cho Diệp Thiên Long rằng đã có thể bước lên thảm đỏ.
Song, Diệp Thiên Long đứng im không nhúc nhích tý nào, đứng sừng sững ở đó như đang thực hiện tư thế của quân đội.
Thật ra, ông vẫn đang suy nghĩ nên bước chân trái trước hay chân phải trước.
“Lẽ nào cha của cô dâu không hài lòng với chú rể ở đâu sao?”
“Lúc này, chú rể, cậu có điều gì… muốn nói với cha của cô dâu hay không?”
Người dẫn chương trình nửa thật nửa đùa đưa microphone cho Cao Phong.
Cao Phong nhận lấy microphone, nhìn về hai người đang ở phía xa, mấp máy miệng, nói: “Cha, hãy giao Kim Tuyết Mai cho con đi.”
“Ha ha ha, anh Phong của tôi, trâu bò quá!” Long Tuấn Hạo cười phá lên.
Rất nhiều người cười thành tiếng, bầu không khí rộn rã hẳn lên.
Diệp Thiên Long vô cùng bối rối, sau đó thử bước chân phải lên trước một bước, nhưng lại vội vàng rụt chân về.
Ngay sau đó, Diệp Thiên Long dùng một tư thế trong quân đội, ông đứng thẳng tắp, mắt nhìn thẳng về phía trước, chân trái bước ra, bắt đầu bước đều.
Âm nhạc lên sân khấu tuyệt mỹ được vang lên, âm lượng từ từ tăng lên.
Vào lúc này, Diệp Thiên Long mặc một bộ quân trang, trên người treo đầy huân chương, cánh tay trái được Kim Tuyết Mai ôm lấy, ông bước từng bước một theo tiêu chuẩn bước đều.
“Xoạt! Xoạt! Xoạt!”
Bất kể là tướng hay là giáo, là sư hay là úy, tất cả đều nhìn thẳng về phía trước, đưa tay lên chào.
Diệp Thiên Long giữ nguyên phân thân trên bất động, mỗi bước chân của ông đều vững vàng và mạnh mẽ.
Hôm nay, là đám cưới của cô con gái Kim Tuyết Mai của ông.
Ông muốn mang theo cả sự nghiệp mà ông gây dựng trong suốt cuộc đời chinh chiến mười năm, giao Kim Tuyết Mai vào tay người yêu cô chân thành.
Ông bước đi vững vàng, âm vang đầy mạnh mẽ.
Giày chiến đấu quân đội nện bước trên mặt đất, vang lên từng tiếng lộp bộp.
Mỗi một bước đi đều khiến cho những huân chương trên người ông không ngừng va chạm vào nhau phát ra âm thanh trong trẻo như âm thanh của chuông gió.
Vạn người nhìn theo, trong lòng mọi người hết sức kinh ngạc.
“Xin mời mọi người cho một tràng pháo tay đồng hành với chú rể tiến đến thời khắc hạnh phúc của cậu ấy, tiến đến tình yêu trong đời của cậu ấy.”
Người dẫn chương trình cầm lại microphone, vang dội nói.
Tay Cao Phong cầm bó hoa, bước từng bước tiêu sái về phía hai người Kim Tuyết Mai.
Từng bước, từng bước một, khoảng cách càng lúc càng gần hơn.
Tất cả mọi người trong hội trường đều ngừng thở, cùng nhau chờ đợi khoảnh khắc hai người nắm lấy tay nhau.
“Chú rể, xin mời nắm lấy tay cô dâu từ trong tay cha cô ấy, đôi tay này là của người con gái mà cậu sẽ dành cả đời để bảo vệ.”
Dưới ánh mắt của mọi người, Diệp Thiên Long nhẹ nhàng cầm lấy bàn tay của Kim Tuyết Mai, chậm rãi đặt vào lòng bàn tay của Cao Phong.
Vào giây phút này, hốc mắt Diệp Thiên Long ửng hồng, từng giọt nước mắt ông theo gương mặt kiên định kia mà không ngừng rơi xuống.
“Tôi đã theo tướng Diệp ba năm nhưng chưa từng thấy ông rơi nước mắt dù chỉ một lần.”
“Tôi theo ông ấy gần năm năm rồi, có một lần ông ấy bị đạn bắn xuyên qua ngực, bị gãy hai cái xương sườn, máu tươi nhuộm đỏ cả áo choàng, vậy mà ông còn không rơi một giọt nước mắt.”
Lúc này, cấp dưới của Diệp Thiên Long không dứt niềm xúc động.
Đều nói nước mắt đàn ông không dễ rơi, huống chi đây là người quân nhân!