Sau đó, một tay Cao Phong ôm Kim Tuyết Mai, tay còn lại nhanh chóng gửi một vài tin nhắn cho người kia.
“Tông Trạch đang ở trong xe nào?”
Sau khi Cao Phong gửi xong tin nhắn, anh mới ngẩng đầu, trầm giọng hỏi.
“Chắc là xe cuối cùng, anh ấy nói xe mình còn phải chở xăng nên không dám đi giữa đoàn xe.”
Long Tuấn Hạo liếc nhìn kính chiếu hậu, sau đó nhẹ giọng đáp lại một câu.
“Được rồi, sau khi đến thì bảo anh ta đừng đi vội.”
“Tôi sẽ đưa anh ta đến một nơi.”
Cao Phong chậm rãi dựa vào lưng ghế ngồi, khóe miệng nhếch lên một nụ cười.
Cũng đến lúc đòi lại cái đã bàn giao cho Liễu Anh Hạo rồi.
Long Tuấn Hạo không có hỏi nhiều, chỉ gật đầu một cái rồi nghiêm túc lái xe.
Đoàn xe đi theo lộ trình đã định và tiến vào Thành phố Hà Nội.
Dù cho Cao Phong có gặp phải chuyện gì đi nữa thì trước tiên cũng phải đưa Kim Tuyết Mai trở về.
Vì vậy, phương hướng mà đoàn xe đi đến là núi Bồng Thiên ở phía bắc Thành phố Hà Nội.
Chiếc xe mà Liễu Tông Trạch đang lái đi sau cùng, cách xa đoàn xe phía trước.
Anh ta chở theo hai thùng xăng dự phòng trên xe, loại vật liệu dễ cháy nổ này, chắc chắn không thể đi giữa đoàn xe được.
Được sự tin tưởng của Long Tuấn Hạo nên công việc này được giao cho Liễu Tông Trạch.
Lúc này, một tay Liễu Tông Trạch cầm vô lăng, tay trái duỗi ra ngoài cửa kính xe, giữa ngón tay kẹp một điếu thuốc.
Đôi mắt anh ta si ngốc, có một một tia mờ mịt.
Trở lại Thành phố Hà Nội, nơi này có người con gái anh ta yêu nhất trên đời.
Anh ta đã tự tay bắn chết người mình yêu thương.
Thậm chí, ngay cả xương cốt cũng không còn nữa.
“Phù!”
Liễu Tông Trạch nặng nề rít một hơi thuốc lá, trong lòng đang suy nghĩ điều gì đó.
Trong khoảng thời gian này, điều gì đã chống đỡ giúp anh ta đi được đến bước đường này?
Là anh ta giúp Cao Phong, hạ bệ nhà họ Cao, thu phục Thành phố Đà Nẵng.
Là anh ta giúp Cao Phong tìm kiếm Kim Tuyết Mai, là anh em cùng nhau trải qua khó khăn hoạn nạn.
Nhưng hiện tại, Cao Phong đã trở thành người đứng đầu, đứng ở địa vị mà ít người có thể so sánh được.
Cao Phong không chỉ nắm trong tay khối kinh tế lớn, mà còn có nhà họ Diệp ở Thủ Đô chống lưng, thậm chí còn có liên hệ với ông già họ Trần.
Cao Phong của ngày hôm nay không còn là tên ngu ngơ như ngày xưa.
Nói trắng ra, những lão tướng đã từng chinh chiến cùng Cao Phong những ngày trước đây, có lẽ bây giờ cũng không còn quan trọng nữa.
Vì vậy, vào lúc này Liễu Tông Trạch cảm thấy dù anh ta có đi đâu về đâu cũng vô cùng lo lắng.
Quan trọng hơn là Cao Phong đã hoàn thành xong xuôi tất cả mọi chuyện.
Phần chống lưng, hỗ trợ cho sự thăng tiến của Liễu Tông Trạch sau này trong chớp mắt cũng theo đó mà mất đi.
Sau khi sự bó buộc của cơ thể được giải thoát, những gì tiếp theo sẽ là niềm khao khát ập đến như một cơn bão dữ dội.
Đúng vậy, anh ta vẫn không thể quên được người phụ nữ tên Cao Mỹ Lệ.
Đó là người phụ nữ đã trao cho anh ta lần đầu tiên.
“Phù!”
Liễu Tông Trạch sững sờ, cho đến khi nước mắt rơi trên lòng bàn tay, anh ta mới chợt tỉnh.
Thở dài một hơi, lấy tay áo lau qua loa khóe mắt, khuôn mặt Liễu Tông Trạch dường như nở một nụ cười.
“Brừm! Brừm!”
Bên người Cao Phong có mười chiếc xe, cộng với hai mươi chiếc xe hộ tống phía sau, tổng cộng có ba mươi chiếc đậu dưới chân biệt thự Bồng Thiên.
“Cao Phong, chúng ta, chúng ta đến rồi sao?”
Đúng lúc này, Kim Tuyết Mai tỉnh dậy, cô mơ màng nhìn xunh quanh một vòng.
“Ừ, chúng ta đến rồi, chúng ta đã đến Thành phố Hà Nội.”
Cao Phong cười nhẹ, sau đó mở cửa xe, đỡ Kim Tuyết Mai xuống.