Trên gương mặt Hoa Hồng xuất hiện nụ cười, trong đôi mắt lại càng tỏa ra ý tứ hàm xúc sâu xa.
“Chị Hoa Hồng, chị nói xem cậu ta có khả năng suy đoán ra được gì không?”
“Dựa theo tin tức chị Molly và chị Hồng gửi tới, người này thật sự không đơn giản đâu.”
Cô gái bên cạnh khẽ nhíu mày, sau đó nhẹ giọng hỏi.
“Đương nhiên là không đơn giản.”
“Em sẽ không biết, cậu ta cường đại cỡ nào.”
“Nhưng chị thích nhìn người khác lựa chọn, lúc này khiến chị cảm nhận được nhân tính chân thực nhất.”
“Quan trọng nhất là, chị muốn nhìn xem, rốt cuộc cậu ta là người như thế nào.”
Hoa Hồng lại mỉm cười, trong mắt tràn ngập hứng thú.
“Chị Hoa Hồng, người khác đều nói sinh ra tò mò đối với một người đàn ông, thì bắt đầu rơi vào tay giặc rồi.”
“Không phải là chị…”
Cô gái bên cạnh nghe thấy thế thì sửng sốt, ho nhẹ một tiếng hỏi.
“Ha ha, cô bé ngốc.”
“Đàn ông ở trên đời này, tất cả đều là động vật chỉ biết dùng nửa người dưới để suy nghĩ.”
“Ở trong mắt chị, không có khác biệt gì, quân đoàn lính đánh thuê hoa hồng chúng ta không cần đàn ông.”
“Đàn ông ở trong mắt chúng ta, chỉ là một công cụ mà thôi, chị cảm thấy có hứng thú với cậu ta, chính là vì chuyện đó mà thôi.”
“Còn giúp đỡ cậu ta, đều là vì trả ân tình của cậu ta.”
Hoa Hồng giống như sợ cô gái hiểu lầm chuyện gì đó, mở miệng giải thích rất nhiều.
Cô gái khẽ gật đầu, sau đó nói: “Nhưng mà cậu ta thật sự có chút khác với những người đàn ông khác.”
“Nhiều chị qua đó như vậy, đều không công mà lui, em đều đã suy nghĩ, có phải là cậu ta có bệnh gì hay không…”
Hoa Hồng nhẹ nhàng gật đầu, chuyện này thật sự khiến cô ta có chút bất ngờ.
Cũng chính vì như vậy, mới khiến hứng thú trong lòng cô ta chậm rãi tăng lên.
Hay là nói cách khác, cô ta tuyệt đối sẽ không âm thầm giúp đỡ nhiều lần như vậy.
“Cho nên nói, chị thích nhìn người khác làm ra lựa chọn.”
“Nếu cậu ta rơi vào trong tay giặc rơi vào ôn nhu hương, chị chẳng những không giúp cậu ta, còn nói hành tung của cậu ta cho quân đoàn lính đánh thuê đẫm máu trước.”
“Dù sao đàn ông cặn bã đều phải chịu sự trừng phạt.”
“Nhưng cậu ta không làm như vậy, cho nên trái lại chị không vội, không bán cậu ta cho quân đoàn lính đánh thuê đẫm máu.”
Hoa Hồng mỉm cười, thản nhiên nói.
“Chị Hoa Hồng, vậy kế tiếp chúng ta nên làm gì đây?”
Cô gái khẽ gật đầu, sau đó mở miệng hỏi.
“Nói với mỗi nơi, trong khoảng thời gian này duy trì khiêm tốn, cố gắng đừng trêu chọc thị phi, để tránh bại lộ chính mình.”
“Tây Vực này, sắp bắt đầu không yên bình rồi.”
Trong mắt Hoa Hồng lộ ra nụ cười tự tin, chậm rãi ngẩng đầu nhìn về phía ánh trăng.
“Chỉ dựa vào cậu ta sao?” Cô gái có chút không tin.
“Đúng vậy, chỉ dựa vào cậu ta.”
Hoa Hồng ngẩng đầu nhìn ánh trăng, lẩm bẩm.
Cô gái không nói gì nữa, nhưng trong mắt tràn ngập khinh thường, vẫn không chút nào che giấu để lộ ra.
Tuy người đàn ông kia có chút khác biệt với người đàn ông bình thường.
Nhưng chỉ dựa vào anh, muốn khiến Tây Vực này xảy ra náo động, chuyện này thực sự là chuyện viễn tưởng.
Hoa Hồng liếc mắt nhìn cô gái một cái, cũng không nói gì thêm.
“Đúng rồi, có điều tra ra, vì sao cậu ta có liên quan tới quân đoàn lính đánh thuê đẫm máu hay không?”
Bỗng nhiên Hoa Hồng nghĩ tới chuyện này, nhíu chặt mày hỏi.
“Không có ạ.”
“Chuyện lần này, quân đoàn lính đánh thuê đẫm máu làm vô cùng bí ẩn.”
“Hơn nữa em cảm thấy được, chuyện bọn họ kết thù, có khả năng không phải xảy ra ở bên này.”