Kiều Thu Vân liếc nhìn Kim Ngọc Hải, cong môi nói: “Đừng quản ông ta, ông ta là một kẻ ngốc.”
Sau đó, Kiêu Thu Vân từ từ lại gần Kim Ngọc Hải và thì thâm: “Hôm nay là ngày trọng đại của con gái tôi, tốt hơn hết ông đừng biến tôi thành trò cười của thiên hạ.
“Nếu không, ông sẽ chọc giận Cao Bằng, đến lúc đó xảy ra chuyện gì với con gái mình thì ông hối hận không kịp đâu.”
Nghe những lời đe dọa của Kiều Thu Vân, Kim Ngọc Hải cuối cùng cũng từ từ ngẩng đầu lên.
Gương mặt xanh xao, đôi mắt đờ đẫn, râu không cạo, nhìn trông rất hốc hác.
Nhìn bộ dạng của Kim Ngọc Hải, hai anh em Kim Nhạc Sơn và Kim Văn Khang không có một chút thương cảm, ngược lại còn chế nhạo ông ấy.
“Ngọc Hải chú nói xem, chú đang cố chấp điều gì?””Tuyết Mai kết hôn với Cao Bằng không phải là chuyện vô cùng tuyệt vời sao? Đây là điều tốt mà nhiều người mơ ước?”
Kim Nhạc Sơn nói với sự thuyết phục một cách chân thành.
Kim Văn Khang cũng ngay lập tức tiếp lời, “Chú còn đang băn khoăn về cái gì? Cao Phong đã chết rồi, cho dù anh ta chưa chết thì có thể làm gì?”
“Cho dù chưa chết, ở trước mặt Cao thiếu gia, hản dám làm gì sao?”
Kim Ngọc Dung cười một tiếng chế nhạo: “Anh ấy sợ rằng ngay cả tư cách để nhìn thấy Cao thiếu gia còn không có, đi giày cho anh ta còn không xứng?”
Kim Hồng Vũ im lặng hai giây, cũng gật đầu nói: “Chú Hai, đừng ở trong phúc mà không biết phúc, nếu như em họ Tuyết Mai có thể kết hôn với Cao Bằng, đó thực sự là là tố tông Kim gia chúng ta linh thiêng.
“Thằng khốn!”
Kim Ngọc Hải đột nhiên đập bàn, đứng dậy chỉ vào vài người rồi chửi: “Nếu ông còn sống, nhất định sẽ bóp chết các ngươi tại chỗ khi nghe các ngươi nói những lời như vậy! ”
Kim Ngọc Hùng và những người khác đỏ mặt ngay lập tức, họ không muốn tranh cãi với Kim Ngọc Hải ở nơi công cộng như vậy, tất cả đều cúi đầu và không nói nữa.
“Làm gì vậy? Ngôi xuống!”
Kiều Thu Vân vênh mặt sai khiến, và sau đó anh ấy kéo Kim Ngọc Hải ngồi vào một chiếc ghế.
Sau đó anh thì thầm vào tai Kim Ngọc Hải : “Tôi nói cho ông biết, nếu ông không nghe lời, tôi sẽ đưa tin rằng nó vẫn còn sống nói với Cao Bằng! ”
“Bà dám!”
Kim Ngọc Hải đột nhiên quay đầu lại, kiên quyết nhìn chăm chăm Kiêu Thu Vân.
“Ông có thể thử”
Kiều Thu Vân không sợ hãi chút nào, trên mặt tràn đầy tự hào.
Kim Ngọc Hải lòng bàn tay run lên, chỉ vào Kiều Thu Vân, và vẫn ngậm miệng.
Kiều Thụ Vân hừ lạnh, quay đầu không nói lời nào nữa.
Trong lòng bà sớm đã nghĩ rồi, sau khi Cao Bằng và .Ji Xueyu kết hôn, bà sẽ tìm cơ hội để nói với Cao Bằng về chuyện này.
Để Cao Bằng tìm cách tìm ra vị trí của Cao Phong và trực tiếp giết Cao Phong Chỉ có như vậy bà mới có thể thoát khỏi rắc rối sau này.
Nó cũng sẽ ngăn Kim Tuyết Mai khỏi hoài niệm nhớ nhung về Cao Phong.
Kiều Thu Vân càng nghĩ về điều đó, bà càng cảm thấy mình làm rất tốt chuyện này.
Kim Ngọc Hải hít sâu mấy hơi, thân thể không ngừng run rẩy, cố nén đau thương trong lòng, nắm chặt lòng bàn tay.
Trong lòng ông, một quyết định đã được đưa ra.
Ông hận mình bất tài, hận bản thân vô dụng.
Nhưng hôm nay, anh nhất định sẽ không để Cao Bằng mang Kim Tuyết Mai đi và làm vấy bẩn Kim Tuyết Mai.
Hôm nay ông sẽ vứt bỏ cái mạng này, ông muốn trực tiếp giết Cao Bằng.
Kim Ngọc Hải vừa suy nghĩ về điều này, vừa liếc nhìn một cái nĩa bằng bạc trên bàn.
Thấy không có ai để ý đến mình, Kim Ngọc Hải chộp lấy cái nĩa, lấy một con dao khác bên cạnh rồi lặng lẽ bỏ vào trong túi áo..
Trong khi mọi người trong hội trường đang tám chuyện, vô số thanh niên mặc đồ đen đột nhiên xuất hiện ở quảng trường bên ngoài khách sạn.
Sau khi những người thanh niên này đến, không nói gì, họ xé tên Cao Bằng trên biển và thay vào đó là một chữ Phong.
“Các người đang làm gì đấy?”
Bảo vệ ở cửa khách sạn trong chốc lát tỏ vẻ không vui, định măng anh ta thì anh ta mới đi lên.