Ngay cả Cao Kim Thành và Cao Quang Minh cũng ngơ ngác.
Ở nhà họ Cao nhiều năm đã gặp qua thứ đồ chơi này bao giờ đâu?
“Mẹ nó, để tôi lên!”
Cao Kim Thành xoa xoa đôi bàn tay, liền vội vàng tiến lên, giơ một ống phóng hoả tiễn lên, trực tiếp đặt ở trên vai.
“Lắp đạn!”
Long Tuấn Hạo có tổng cộng mười hai người, đồng loạt nâng ống phóng hoả tiễn lên, hai tay gắt gao đỡ lấy.
“Anh Phong, anh nói đánh chỗ nào, tôi sẽ đánh chỗ đó!”
Long Tuấn Hạo sờ sờ cái đầu trọc của mình, cười ha ha một tiếng.
“Nhắm ngay vào chiến hào đi!” Cao Phong cười lạnh một tiếng.
“Tuân lệnh!”
“Các xạ thủ, nhớ giữ tư thế nửa quỳ để cân bằng cơ thể, sẵn sàng bắn đạn!”
“Mục tiêu là chiến hào địch cách hơn 200m! Thời gian đếm ngược, năm giây!”
Long Tuấn Hạo quỳ một chân trên đất, cơ thể hơi nghiêng về trước, toàn thân đều ở trong trạng thái căng cứng.
Sức giật của ống phóng hoả tiễn rất mạnh, cũng không phải là nói đùa.
“5,4,3…”
“Bắn!!”
Vai phải Long Tuấn Hạo khiêng ống phóng hoả tiễn, hai tay ôm chặt lấy ống phóng, gầm lên giận dữ.
Trong chớp nhoáng này, tất cả xạ thủ ấn nhẹ nòng súng ống phóng hoả tiễn xuống, bằng không dưới tác dụng của sức giật sẽ có thể dời miệng súng, bắn lên không trung.
“Phanh uỳnh!”
Ống phóng hoả tiễn bỗng nhiên rung động, sau đó có một viên đạn bắn ra, xé tan bầu không khí mà phóng về phía trước.
Thân thể Long Tuấn Hạo mất thăng bằng, trực tiếp giật mạnh, bị lật nhào hai cái trên mặt đất, miệng và đất trực tiếp tiếp xúc với nhau.
“Mẹ kiếp, thời gian qua không cầm súng, thân thể yếu ớt quá!” Long Tuấn Hạo phun ra một cục bùn, tức giận nói.
“Bùm bùm bùm bùm!”
Một viên lại một viên đạn, giống như không lấy tiền, xé tan bầu không khí, đâm rách trời cao, hướng tới chiến hào ở phía trước mà ép xuống, tiến hành bắn toàn diện.
“Phanh uỳnh! Uỳnh uỳnh uỳnh!”
“Phanh! Ầm ầm!”
Đạn hỏa tiễn điên cuồng phá huỷ mọi thứ khiến cả hòn đảo phía Đông nhà họ Cao tràn ngập mùi thuốc súng.
Những viên đạn hỏa tiễn xé ngực phóng ra, có một số viên đạn bắn thẳng vào trong chiến hào.
Có viên thì bắn trên mặt đất, nhưng vẫn mạnh mẽ quét về phía trước.
Những chỗ đi qua trực tiếp nổ tung thành một mảng vôi lớn, thậm chí còn nứt ra một mảng lớn.
Chiến hào bị bao phủ bởi vô số cát bụi trong phạm vi 50 mét khiến người ta không thấy rõ hư thực.
Khói đặc cuồn cuộn, đá vụn tung bay.
Sau đợt đạn từ ống phóng hoả tiễn này, tiếng súng đối diện bỗng nhiên ngừng lại.
“Tình huống gì đây, tiêu diệt được chưa?!”
Long Tuấn Hạo nhặt ống phóng hoả tiễn lên một lần nữa, hô: “Không được dừng lại cho ông đây. Tới một đợt nữa!”
Cao Phong đang trên không trung, ở trong trực thăng mà chỉ huy, đảm bảo độ cao an toàn của mình rồi mới chậm rãi lên trước kiểm tra.
“Anh Phong, bọn họ chết rồi!”
Phó phi công của trực thăng là một gã binh sĩ Phong Hạo, cầm kính viễn vọng trong tay nhìn, lúc này cười ha ha.
Thần sắc Cao Phong lạnh nhạt, nhìn chiến hào thê thảm mà rơi vào trầm mặc.
Dù sao đó cũng là binh sĩ của nhà họ Cao..
Nhưng trầm mặc chỉ trong chốc lát.
Nợ máu luôn cần dùng máu để trả lại.
Thù hận càng phải dùng máu để cọ rửa sạch sẽ.