“Khụ…” Thấy ánh mắt Kim Tuyết Mai không đúng lắm, Cao Phong xấu hổ hắng giọng. Anh không cẩn thận nói lỡ miệng…
“Cao Phong, anh sắp lên chiến trường, sắp đi đánh giặc đúng không?” Kim Tuyết Mai nghiêm túc nhìn Cao Phong. Cao Phong im lặng không đáp, trong lúc nhất thời không tìm được lời nói phù hợp nào để giải thích với cô. Anh không muốn khiến Kim Tuyết Mai lo lắng, chung quy chiến trường nguy hiểm hơn những việc khác rất nhiều. Mỗi lần thắng lợi đều đổi bằng vô số máu tươi, vô số sinh mệnh chồng chất.
“Anh đừng lừa em. Có phải anh sắp nhập ngũ đi chiến đấu không? Anh đừng lừa em, làm vậy sẽ chỉ khiến em lo lắng hơn thôi!” Kim Tuyết Mai sờ mặt Cao Phong, nghiêm túc nói.
Cao Phong ngẩng đầu lên, nhẹ giọng nói: “Nói đúng hơn là làm việc cho đất nước, ra trận giết địch.”
Kim Tuyết Mai im lặng. Về công, Cao Phong đường đường là đấng nam nhi, cống hiến sức trẻ cho đất Việt là chuyện đương nhiên. Về tư, Cao Phong là chồng của cô, từ xưa tới nay nhân tính ích kỷ, cho nên cô không muốn Cao Phong phải đối mặt với nguy hiểm này, trong lòng cô vô cùng rối rắm.
“Tại sao lại là anh?” Kim Tuyết Mai im lặng thật lâu rồi nhẹ giọng hỏi.
“Bởi vì chỉ có thể là anh. Quan trọng hơn là bây giờ anh đang gánh tội, không thể không đi.” Cao Phong chần chờ một chút, cuối cùng giải thích với Kim Tuyết Mai. Nhưng ngay cả một người thấu tình đạt lý như Kim Tuyết Mai cũng không thể hiểu được chuyện này.
“Cao Phong, cuộc sống hiện tại của chúng ta chẳng phải rất ổn định hay sao? Hoàn toàn không có chiến tranh, tại sao anh lại phải lên chiến trường?” Kim Tuyết Mai nhíu mày, nắm chặt tay Cao Phong hỏi.
Nghe vậy, Cao Phong thở dài, chậm rãi tựa vào đầu giường. Trước kia anh cũng nghĩ vậy, mãi tới sau này, tiếp xúc với một lĩnh vực nào đó, hiểu được một vài chuyện, anh mới biết sự yên bình thực sự tổn tại, nhưng vì sự yên bình cho số đông, luôn có một số nhỏ bảo vệ bằng cả mạng sống.
“Cao Phong, em không hiểu, anh có thể nói cho em được không?” Kim Tuyết Mai rúc vào lòng Cao Phong lẩm bẩm.
Cao Phong im lặng mấy giây, cuối cùng gật đầu: “Đúng là cuộc sống của đại đa số chúng ta đều yên ổn hòa bình. Nhưng chúng ta phải biết rằng, sự yên ổn hòa bình ấy được đổi lấy bằng vô số chiến sĩ liều mình canh gác ở biên cương. Bởi vì ông nội anh xuất thân là nhà lính, cho nên từ nhỏ anh đã rất kính trọng những người lính trong quân đội.”
“Trước kia ông nội từng kể cho anh rất nhiều chuyện trong quân đội, nói thật lòng anh rất khao khát.” Cao Phong híp mắt, trong đầu hiện lên vô số hồi ức: “Các chiến sĩ trấn thủ biên cương vào ngày đông giá rét, thậm chí không được nghỉ tết, có nhiệm vụ phải chấp hành ngay lập tức.
Chúng ta không biết điều đó đa phần là vì chính phủ không muốn cho chúng ta biết, đồng thời muốn chúng ta yên tâm sinh sống, cho nên anh thật lòng rất yêu đất nước mình. Ngày nay, cướp bóc hoành hành ở biên cương, cường quốc nước ngoài như hổ rình mồi. Việt Nam đã phát triển hơn nhiều, nhưng cũng bị rất nhiều cường quốc ganh ghét căm hận. Có thể nói chúng ta đang rơi vào tình thế sói hổ vây quanh, không có lúc nào là không chờ cơ hội nhào lên xé xác chúng ta. Anh không thể làm gì khác, bây giờ ông Trần cần anh dẹp yên nạn cướp bóc ở biên cương, bảo vệ sự yên bình cho biên cương, anh không có sự lựa chọn nào khác.”
Lần này Cao Phong không ẩn giấu mà nói cho Kim Tuyết Mai biết rất nhiều chuyện. Kể cả chuyện ông cụ Cao từng kể cho Cao Phong nghe về chuyện trong quân ngũ, cùng với thế cục ở biên cương mà ông Trần giảng giải cho Cao Phong. Kim Tuyết Mai lắng nghe rất nghiêm túc, thỉnh thoảng lại gật đầu. Mãi tới khi Cao Phong nói xong, Kim Tuyết Mai cũng hiểu được trách nhiệm mà Cao Phong đang gánh vác.
“Cho nên anh nghĩ mình nên lên đường. Chính phủ đối xử với nhà họ Cao không tệ, hơn nữa anh đã phạm phải tội chết. Vốn là người sắp chết, còn có cơ hội lập công chuộc tội, anh đã thỏa mãn lắm rồi.” Cao Phong cười khẽ, ôm Kim Tuyết Mai vào lòng.
“Thực ra em rất tự hào về anh. Chồng em là một người đàn ông đầu đội trời chân đạp đất, sắp được ra trận giết địch, trở thành anh hùng đất Việt.” Kim Tuyết Mai ôm chặt Cao Phong, trong lòng sinh ra cảm giác sùng bái.
Tiền hay quyền thế, chỉ cần cố gắng thì sẽ đạt được những thứ này. Nhưng sự hào hùng lên đường vì đất nước, chém giết kẻ cướp bóc, bảo vệ yên bình cho một vùng lại cực kỳ hiếm có. Thực tế Kim Tuyết Mai cũng rất kính nể người trong quân đội, Cao Phong có cơ hội này, đáng nhẽ cô phải vui mừng cho anh mới đúng.
“Nếu anh thật sự lên đường, vậy thì chờ đến ngày anh vinh quang trở về, chúng ta có thể thực sự sống một cuộc đời như nguyện vọng của chúng ta.” Cao Phong nhẹ nhàng vuốt tóc Kim Tuyết Mai, cười nói.
“Vâng.” Kim Tuyết Mai vẫn rất lo lắng, nhưng cuối cùng không nói gì thêm.
“Chẳng qua…” Cao Phong nhíu mày: “Hình như chú Quân không muốn anh đi. Anh cũng không biết tại sao. Chờ ngày mai gặp lại chú Quân, anh sẽ nói chuyện với chú ấy.”
Kim Tuyết Mai lại nhẹ nhàng gật đầu. Sau đó cô khẽ nhúc nhích, hơi lo lắng hỏi: “Cao Phong, người nhà họ Cao dễ gần không? Còn mẹ thì sao? Tính cách của mẹ thế nào?” Đây là lần đầu tiên Kim Tuyết Mai đi gặp mẹ đẻ của Cao Phong, Lâm Thục Lan, đương nhiên cảm thấy thấp thỏm.
“Em sợ cái gì? Dù sao con dâu xấu cũng phải gặp cha mẹ chồng, huống chi em còn không xấu.” Cao Phong vung tay lên nói.
“Nhưng… Nhưng… Thôi em mặc kệ đấy, mai rồi tính sau.” Kim Tuyết Mai vùi đầu dưới gối, có vẻ rất thẹn thùng. Cao Phong cười phá lên, sau đó tắt đèn đầu giường, chỉ để lại một ngọn đèn ngủ ấm áp.
Hôm sau, ánh nắng tươi sáng, vạn dặm không mây. Thời tiết sáng sủa khiến tâm trạng con người cũng trở nên thoải mái. Sáng sớm, mặt trời vừa ló dạng, đảo nhà họ Cao đã trở nên bận rộn. Người trên bốn hòn đảo lớn đông tây nam bắc đều tề tựu đến đảo trung tâm. Hai mươi ngàn binh sĩ Phong Hạo phân tán chung quanh đảo, giữ trật tự cho khu vực.