Vì vậy mà những chuyện tiếp theo anh càng cảm thấy tin tưởng.
Mọi người không nói chuyện nữa, mà người chung quanh cũng càng lúc càng tụ tập đến.
Lúc này Cao Phong mới phát hiện ra năng lực kêu gọi của sư thầy Thanh Tâm cực kỳ mạnh mẽ.
Thậm chí ông ấy còn không cần cố tình đi tuyên truyền, toàn bộ đều là tùy duyên.
Nhưng có rất nhiều người xung quanh, thậm chí còn có một vài người trong thị trấn tất cả đều chạy đến.
Trong một thời gian ngắn nhưng bao quanh sư thầy Thanh Tâm có không dưới năm trăm người.
Vẻ mặt ai cũng nghiêm túc, ai cũng rất cung kính.
Vừa nhìn giống như là hành hương vậy.
Sư thầy Thanh Tâm này cũng là một người Việt Nam.
Mà ở cái khu vực không có ấn tượng tốt đối với người Việt Nam như Tây Vực, để có địa vị như hiện tại, không cần nghĩ cũng biết là khó khăn đến mức nào.
Mà những người Việt Nam khác nếu muốn đến Tây Vực tham quan phong cảnh thiên nhiên cũng chỉ có thể ngủ lại ở trong thôn nhỏ này. Mà những người đó chẳng những phải trá giá cả ở trọ cao trên trời mà còn sẽ phải nhận sự đối xử bất bình đẳng.
Nhưng những thứ này dường như không xuất hiện trên người sư thầy Thanh Tâm.
Từng người, từng người một đều vô cùng coi trọng sư thầy Thanh Tâm.
Ít nhất những người có mặt hôm nay đúng là xuất phát từ nội tâm, muốn nghe sư thầy Thanh Tâm truyền giáo.
“Đã đến giờ, chúng ta bắt đầu đi.”
Cả quá trình sư thầy Thanh Tâm không hề nói gì, chỉ nhìn thoáng qua mặt trời, rồi bắt đầu khoanh chân ngồi xuống.
Mà những người xung quanh, cũng làm theo động tác của sư thầy Thanh Tâm, nhanh chóng ngồi xuống, không thèm để ý đến bùn đất trên mặt đất.
Đương nhiên Cao Phong là khách cũng tuân theo quy củ của chủ nhà, cùng khoanh chân ngồi ở trên mặt đất với Trần Anh Thảo.
“Thưa sư thầy Thanh Tâm, bạn của tôi đã gần đến rồi.”
“Bà ấy đã dặn dò tôi nhất định phải nhắn ngày chờ bà ấy một lát bởi vì bà ấy ở cách đây rất xa.”
Một người phụ nữ trông rất nôn nóng nói với sư thầy Thanh Tâm.
“Việc gì cũng tùy vào duyên phận, nếu bà ấy không tới được thì chúng ta cũng không cần phải chờ đợi.”
Sư thầy Thanh Tâm chầm chậm xua tay, căn bản không có ý muốn chờ.
“Nhưng mà…”
Người phụ nữ này vẫn có vẻ không tình nguyện.
Nhưng sư thầy Thanh Tâm đã híp mắt lại, căn bản không hề để ý tới bà ta.
Bảy chữ việc gì cũng tùy vào duyên phận đã đủ thể hiện toàn bộ thái độ của sư thầy.
Đã đến giờ truyền giáo nhưng người kia vẫn chưa đến đây, điều này chứng minh là người đó không có duyên phận.
Nếu bà ta thật sự thành tâm thì đã sớm nên chờ ở đây.
Còn nếu không thành tâm thì cần gì phải đến đây?
“Ngồi đi.”
Sư thầy Thanh Tâm hơi xua tay, người phụ nữ này ngập ngừng một hồi, cuối cùng không còn cách nào đành phải ngồi xuống.
Không khí rất nhanh đã trở nên nghiêm túc.
Ai cũng đều chắp tay trước ngực, đôi mắt khép hờ.
Mà trong lòng Cao Phong lúc này lại cảm thấy có hơi buồn cười.
Đôi bàn tay mà anh đang chắp trước ngực đây hai ngày trước vẫn còn dính đầy máu tươi.
Mà hiện tại, anh lại khoanh chân ngồi ở chỗ này, nghe người ta truyền giáo.
Anh không cười nhạo truyền giáo, chỉ cảm thấy bản thân thật nực cười.
Một tay vấy máu, một tay niệm phật, loại chuyện này khiến anh nhịn không được mà thầm tự giễu bản thân.
“Cậu có thể đi ra ngoài.”
Bỗng nhiên sư thầy Thanh Tâm chậm rãi quay đầu, nhìn Cao Phong nói.
“Hả?”
Cao Phong lập tức mơ hồ, có hơi nghi ngờ nhìn sư thầy Thanh Tâm.
Những người khác cũng sửng sốt, có hơi kinh ngạc quay đầu nhìn Cao Phong vài giây.