Không lâu sau, đại sảnh rộng thênh thang chỉ còn lại Phan Thanh Huy và Cao Phong, ngay cả vệ sĩ của Phan Thanh Huy cũng bị anh ta đuổi ra ngoài.
“Anh Phong!”
Sau khi mọi người rời đi, Phan Thanh Huy lập tức cúi đầu trước mặt Cao Phong.
“Tôi rất tò mò, tại sao hôm đó cậu lại không kết nhóm với Vũ Hoàng Minh đối phó với tôi?” Cao Phong nghiền ngẫm nhìn Phan Thanh Huy.
Nghe vậy, Phan Thanh Huy không khỏi rúng động, càng thêm xác nhận việc tập đoàn Vũ Vương gặp phải biến cố có liên quan tới Cao Phong.
“Thưa anh Phong, tôi không dám.” Phan Thanh Huy lại rụt cổ, cúi đầu cung kính nói.
“Cậu thông minh hơn Vũ Hoàng Minh, tôi cũng hy vọng cậu vẫn có thể thông minh như thế.” Cao Phong rút một điếu thuốc, Phan Thanh Huy lập tức cầm bật lửa bằng hai tay châm thuốc cho anh.
“Thưa anh Phong, anh cứ yên tâm, Phan Thanh Huy tôi đây xin được thay mặt cho tập đoàn Phan Thị coi anh Phong như Thiên Lôi, chỉ đâu đánh đó!”
“Mong rằng anh Phong sẽ không ghét bỏ chúng tôi.” Phan Thanh Huy nghiêm túc nói.
“Cậu có thể đại biểu cho tập đoàn Phan Thị à?” Cao Phong nghiền ngẫm cười.
“Anh Phong à, cha tôi… cũng biết chuyện của anh.” Phan Thanh Huy cẩn thận đáp, chỉ sợ chọc giận Cao Phong.
“Vậy à…” Cao Phong nhẹ nhàng gõ tay lên mặt bàn.
Thực tế, trong lòng Cao Phong không từ chối Phan Thanh Huy.
Mấy thế lực lớn lộ diện ở thành phố Hà Nội này, trừ công ty bất động sản Phong Mai ra thì còn có nhà họ Kim, nhà họ Phan cũng được coi là một thế lực lớn.
Cao Phong muốn nắm giữ toàn bộ thành phố Hà Nội để đối mặt với nhà họ Cao ở thành phố Hồ Chí Minh thì không thể bỏ qua sự giúp đỡ của những thế lực này. Mặc dù công ty bất động sản Phong Mai được coi là thế lực lớn nhất Hà Nội, nhưng dù sao vẫn còn non trẻ, có tiền tài, nhưng chưa chắc đã có những thứ khác. Còn những thế lực lâu đời ở thành phố Hà Nội này thì khác, họ đã chiếm cứ Hà Nội nhiều năm, cắm rễ nơi này từ rất lâu, bất kể là mạng lưới quan hệ hay những thứ khác đều rất khó lường.
Nếu kết hợp những thế lực này thì chắc chắn sẽ trở thành một sự trợ giúp không hề nhỏ. Thế nên Cao Phong sẽ không từ chối đề nghị quy thuận của Phan Thanh Huy.
“Anh Phong, sau này ở thành phố Hà Nội này, chỉ cần anh nói một câu, tập đoàn Phan thị chúng tôi chắc chắn sẽ liều mình xông vào nước sôi lửa bỏng, còn mong anh Phong…”
“Còn mong anh Phong đừng so đo thù cũ, đừng bận tâm tới những chuyện mà trước kia tôi từng làm…” Phan Thanh Huy dè dặt nói.
“Khi nào rảnh, tôi sẽ đi gặp cha cậu.” Cao Phong trầm ngâm một lát rồi đáp.
“Vâng vâng! Anh Phong, vậy tôi không quấy rầy anh nữa, có cần tôi đưa anh về không?” Nghe vậy, Phan Thanh Huy rất mừng rỡ, vừa gật đầu lia lịa vừa hỏi.
“Tôi có xe, cậu cứ đi đi, lát nữa tôi sẽ đi.” Cao Phong thản nhiên xua tay.
“Vâng vâng.” Phan Thanh Huy vội gật đầu, sau đó rời khỏi đại sảnh.
Cao Phong vẫn còn đang lẳng lặng hút thuốc. Anh định chờ đám Lê Trọng Việt rời đi rồi mới chở Kim Tuyết Ngọc và Lâm Đan Phượng về nhà. Anh không cần thiết phải cho đám Lê Trọng Việt biết mình là chủ nhân của chiếc Bentley Mulsanne. Có lẽ đến khi hút xong điểu thuốc này là vừa đủ.
Bãi đỗ xe bên ngoài khách sạn New Island, đám Lê Trọng Việt ai có xe đã lái xe rời đi, không có xe thì chuẩn bị gọi taxi, hoặc quá giang xe người khác. Thấy chiếc Bentley Mulsanne màu đen vẫn đỗ ở chỗ đó, ánh mắt mọi người lại tràn đầy hâm mộ.
“Anh Lê, chuyện hôm nay anh đừng bận tâm, có lẽ là vì tâm trạng cậu Phan không được tốt.” Một thanh niên rõ ràng đã uống không ít rượu, say khướt nhìn Lê Trọng Việt nói.
Người khác cũng hùa vào an ủi Lê Trọng Việt, dù sao gia cảnh của Lê Trọng Việt cũng không phải là dạng thường, mặc dù thua xa Phan Thanh Huy, nhưng vẫn hơn hẳn họ.
“Hừ! Nếu không phải tên xúi quẩy Cao Phong kia cũng tham dự thì sẽ không xảy ra chuyện này.” Lâm Thiên Hùng tức giận nói.
Ánh mắt Lê Trọng Việt âm trầm, rất đồng ý với lời nói của Lâm Thiên Hùng.
Vừa rồi anh ta đã suy nghĩ rất kỹ, phát hiện mỗi lần Phan Thanh Huy quát nạt mình đều là vì Cao Phong, ngay cả cuối cùng đánh mình một trận cũng là vì Cao Phong làm rơi đũa.
“Không thể để yên chuyện này được. Tôi nhất định phải cho anh ta trả giá!” Ánh mắt Lê Trọng Việt vô cùng hung ác, lạnh lẽo như rắn độc, khiến mọi người sợ hãi.
“Đúng thế, không thể để yên được, phải chơi chết anh ta!” Lâm Thiên Hùng cũng đỏ mặt phẫn nộ quát. Phải biết rằng anh ta cũng bị Phan Thanh Huy cho ăn một cái tát.
Đám nam sinh say rượu cũng mượn men rượu giật gây nhau, muốn đi đánh Cao Phong một trận. Chẳng qua lúc này họ phát hiện hình như Cao Phong còn chưa ra ngoài.
“Cao Phong với Kim Tuyết Ngọc đâu? Sao lại không thấy?” Lâm Thiên Hùng khó hiểu hỏi.
“Ha ha ha, chắc là sợ mất hết mặt mũi nên không dám ra. Ai bảo chúng ta đều lái xe tới đây, còn anh ta gọi taxi.” Tống Thủy Tiên khinh thường bĩu môi, những người khác cũng cười theo, thầm nghĩ xem ra Cao Phong không muốn mất mặt trước đám đông nên mới trốn trong khách sạn không dám đi ra, định chờ mọi người về rồi lại dẫn Kim Tuyết Ngọc gọi taxi rời đi chứ gì?
“Kệ, đừng bận tâm tới anh ta nữa. Chờ anh ta đi làm ở công ty anh Lê thì chẳng lẽ còn sợ không có cơ hội chơi xỏ anh ta hay sao?”
“Đi thôi, chúng ta tiếp tục đi quẩy đi.” Lâm Thiên Hùng kêu mọi người.
Mấy chục nam sinh nữ sinh đều rất hào hứng, ôm vai bá cổ nhau đi ra bãi đỗ xe.
“Để tôi đi lái xe.” Lâm Thiên Hùng cầm chìa khóa xe đi về phía xe của mình.
“Bentley? Có tiền giỏi lắm chắc?”
Lúc đi ngang qua chiếc Bentley màu đen, Lâm Thiên Hùng còn khinh miệt hừ lạnh, thậm chí muốn mượn men rượu nhổ nước miếng lên xe. Nhưng ngay sau đó, Lâm Thiên Hùng bỗng nhiên bị vấp phải thứ gì đó, tức khắc mất thăng bằng, ngã nhào về phía trước.
“Rầm!”
Đầu Lâm Thiên Hùng va chạm thật mạnh với chiếc Bentley, đồng thời tiếng loa vang lên từ chiếc Bentley Mulsanne đó.
Nghe thấy tiếng loa, đám Lê Trọng Việt đều tụ tập lại đây, kinh ngạc nhìn Lâm Thiên Hùng.
“Mẹ nó! Thằng nào để cục gạch ở đây vậy?” Lâm Thiên Hùng ôm đầu, tức giận chửi um lên.
Nhưng mọi người lại không để ý tới cục gạch trên mặt đất mà chỉ mở to mắt nhìn chiếc Bentley. Bây giờ đi truy cứu ai để cục gạch ở đây cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa, bởi vì có một chuyện càng đáng sợ, càng quan trọng hơn đang đặt trước mắt mọi người…
“Mẹ nó! Không biết là thằng ngu nào!” Lâm Thiên Hùng vẫn còn ngồi trên mặt đất chửi bậy.
“Lâm Thiên Hùng… Cậu… Cậu xong đời rồi…” Tống Thủy Tiên ngơ ngác nhìn chiếc xe Bentley, khẽ lẩm bẩm.
“Cái gì?” Lâm Thiên Hùng sửng sốt nhìn mọi người, sau đó quay sang nhìn theo ánh mắt của mọi người.
Bộ phận nẹp kim loại trên thân xe Bentley bị Lâm Thiên Hùng đụng trúng đã lõm xuống một chút… Đầu Lâm Thiên Hùng sưng lên một cục u, mà chiếc xe Bentley này cũng bị thiệt hại.
“Shhh!” Lâm Thiên Hùng trợn to mắt, khó tin nhìn mảnh nẹp kim loại bị lõm trên thân xe Bentley.
“Chiếc xe… Chiếc xe này bao nhiêu tiền?” Lâm Thiên Hùng chấn động, hỏi theo phản xạ.
“Bentley Mulsanne phiên bản đặc biệt số lượng có hạn, giá không dưới 10 tỷ đâu…”
“Mấy chỗ sửa xe bình thường không ai dám nhận sửa loại xe này…” Có người rành về xe cộ run giọng đáp.