“Cậu Phong, cậu nhớ ra cô ấy, cậu biết cô ấy là ai không?” Lâm Vạn Quân liền vội vàng hỏi.
Cao Phong nghe thấy vậy, ánh mắt mơ hồ, lẩm bẩm nói: “Cô ấy, tôi cảm thấy cô ấy rất tốt… Muốn ở bên cạnh cô ấy, cô ấy… A, chủ Quân, cháu nhức đầu quá. Cao Phong còn chưa nói hết câu thì đã không ngừng lăn lộn trên giường.
“Cậu Phong, cậu đừng suy nghĩ gì nữa cả. Nhưng lời chú Quân nói với cậu, cậu nhất định phải nhớ.” Lâm Vạn Quân vội vàng dụ dỗ Cao Phong.
Anh giống như đã trở lại năm đó một lần nữa, là Cao Phong khi còn bảy tám tuổi.
Lâm Vạn Quân dần dần khôi phục lại bình tĩnh mà nhìn Cao Phong, trong lòng do dự hồi lâu, cuối cùng đưa ra một quyết định trọng đại.
Thành phố Hà Nội này tạm thời không đợi được Cao Phong…
Bất động sản Phong Mai.
“Ầm. Cao Kim Thành đạp cửa phòng làm việc, Lâm Vạn Quân bước vào.
Trong tay Cổ Minh Tuân đang cầm điện thoại di động, ông ta vội vàng cúp máy, quát lớn: “Mấy người làm cái gì thế hả?”
“Bắt lại!” Lâm Vạn Quân lạnh giọng nói.
Cao Kim Thành không nhiều lời, trực tiếp khống chế Cổ Minh Tuân lại.
“Mấy người muốn làm cái gì hả? Lâm Vạn Quân, ông không sợ trời không sợ đất nữa hả? Dám động vào tôi?” Cổ Minh Tuân gào lên.
“Ông vừa mới gọi điện thoại cho ai?” Lâm Vạn Quân nhìn điện thoại di động của Cổ Minh Tuân.
“Không liên quan đến ông” Cổ Minh Tuân quát: “Lâm
Vạn Quân, ông dám ra tay với tôi à? Tốt nhất là ông nên nghĩ đến hậu quả trước đi.”
“Ha ha… Lâm Vạn Quân lắc đầu cười khổ, nói: “Đã đến nước này rồi tôi còn phải kiêng dè hậu quả gì nữa? Giam lỏng ông ta lại, không cho liên lạc với bất kỳ ai.”
“Dạ, chủ Quân” Cao Kim Thành không hề do dự đáp.
Sau đó mấy người không hề để ý đến Cổ Minh Tuân đang kêu gào, khống chế Cổ Minh Tuân lại rồi giam lỏng.
Sau khi mọi người rời khỏi, Lâm Vạn Quân thở dài. Cao Phong giống như là một cây kim thần áp chế sóng gió.
Có anh ở đây, không ai dám lỗ mãng.
Nếu như anh xảy ra chuyện gì thì Thành phố Hà Nội nhất định sẽ rất loạn.
Không chỉ là Thành phố Hà Nội, mà cả nhà họ Cao Đà Nẵng cũng sẽ xảy ra rất nhiều biến cố. Ủng hộ chính chủ vào ngay * TRUМtr uyen. M E *
Đến lúc đó, cuối cũng sẽ xảy ra biến cố gì, Lâm Vạn
Quân không thể đoán trước được.
Cho nên điều mà ông ta có thể làm trước nhất, chính là tận lực đè tin tức này xuống.
Dù biết là rất khó, nhưng vẫn phải cắn răng đè xuống. Trước khi Cao Phong khôi phục lại trí nhớ, Lâm Vạn Quân không biết ông ta có thể giúp Cao Phong phòng thủ Thành phố Hà Nội này hay không.
Quan trọng hơn chính là, Lâm Vạn Quân cũng muốn biết, Cao Phong đã vì nhà họ Kim mà làm nhiều chuyện như vậy rồi. Cuối cùng cậu ấy sẽ đổi lại được thái độ như thế nào?
Nghĩ tới đây, Lâm Vạn Quân liền gọi điện thoại triệu tập các thành viên của khối Tập đoàn Đế Phong, bảo bọn họ tới Bất động sản Phong Mai họp gấp.
Với tình hình hiện tại của Cao Phong thì tất cả gánh nặng, đều đang đặt lên người Lâm Vạn Quân.
Ông ta không chỉ phải cân nhắc tương lai của Thành phố Hà Nội, mà còn phải cân nhắc cả vấn đề an toàn của Cao Phong sau đó.
Tất cả gánh nặng đều đặt lên đôi vai của lão già năm mươi tuổi này. Thời gian thấm thoắt thoi đưa, thoắt cái đã trôi qua hai ngày.
Kim Tuyết Mai vẫn ngày đêm ở trong bệnh viện trông n, dỗ dành như dỗ trẻ con vậy. Mua đồ chơi, mua đồ ăn cho Cao Phong.
Còn những người Long Chí Minh đó lại không một ai đến nữa. Kim Tuyết Mai có hơi xúc động, lúc trước Cao Phong đang ở đỉnh cao, tất cả những ông lớn của Thành phố Hà
Nội đều vô cùng kính trọng anh.
Ngay cả xe thể thao sang trọng, nói đưa là cũng có thể đưa.
Nhưng hôm nay, Cao Phong bị mất trí nhớ. Những người từng cung kính Cao Phong lại không thấy ai đến nữa.
Thậm chí cả những người bảo vệ áo đen bảo vệ ở bệnh viện cũng lui đi nhiều.
Người đi thì trà lạnh, bây giờ, Kim Tuyết Mai cũng coi như là đã hiểu được câu nói này.