Hai bên, một bên đại biểu cho hai phần ba nền kinh tế của Việt Nam, một bên đại biểu cho quyền lực tối cao của quân đội.
Không ai dám tưởng tượng đến mức độ khủng bố này.
Diệp Thiên Long mặc áo bành tô thấp thỏm bước lên.
“Tướng Long, trang phục của ông.”
Trọng Dương Bình vội vàng tiến đến nói nhỏ sau lưng.
Diệp Thiên Long lúc này mới định thần lại, chậm rãi cởi áo bành tô ra, rồi đưa cho Trọng Dương Bình.
“Soạt!”
Trong nháy mắt, cả hội trường lặng im không một tiếng động.
Thậm chí ngay cả người dẫn chương trình đã nhận tiền lương cao kia, dù cho anh đã gặp qua biết bao nhân vật lớn nhỏ trong vô số buổi hôn lễ lớn, thì giờ lại há hốc mồm, cả người run lên không ngừng.
Cả một sảnh tiệc lớn lại chỉ có mỗi giai điệu âm nhạc vang lên mà không ai nói một lời.
Tất cả đều bởi vì bộ trang phục mà Diệp Thiên Long mặc dưới lớp áo bành tô.
Người làm tướng, họ sở hữu ba bộ quần áo.
Một cái áo choàng, một bộ quân phục dã chiến và một bộ quân phục Đại lễ.
Mà lúc này, Diệp Thiên Long lại mặc bộ quân phục Đại lễ dành riêng cho quân hàm của ông.
Ông mặc bộ quân trang trên người, nổi bật là quân hàm ba sao sáng chói trên vai.
Một sao là thiếu tướng, hai sao là trung tướng, ba sao chính là thượng tướng!
Quân hàm cao nhất, có thể xưng là thượng tướng!
Nếu nói rằng quân hàm ba sao này là không tính và những lời tương tự thế…
Không sao cả, còn có… trên người Diệp Thiên Long, từ vai trái đến vai phải, từ bên trái đến bên phải, từ trên xuống… tất cả đều treo đầy một loạt huân chương sáng lấp lánh từng cái một.
Một cái, hai cái, đến ba cái…
Nhiều không kể xiết…
Trên người treo đầy huân chương là như thế nào? Là như Diệp Thiên Long bây giờ vậy, ông chính là minh chứng hoàn hảo cho câu hỏi này.
Ông, trải qua mười năm tư thế hào hùng, đạp lên ngựa sắt đi khắp muôn sông biển núi.
Ông chinh chiến bắc nam, lập nhiều công lao hiển hách.
Ông, đối nhân xử thế khiêm tốn, trước đến nay chưa giờ khoe khoang công lao của mình với người ngoài.
Hơn nữa, ông chưa từng cho bất cứ ai xem qua huân chương của mình.
Mà giờ đây, vì Kim Tuyết Mai, vì con gái của mình, không giữ lại gì cả, toàn bộ đều treo lên người mình.
Tất cả mọi người đã sốc rồi.
Đến cả Cao Phong lúc này cũng cảm thấy kính nể, đứng thẳng người lên.
Mỗi một cái huân chương đó, đều tượng trưng cho máu tươi, cho nguy hiểm cửu tử nhất sinh, cho những trận chiến anh dũng đẫm máu!
Cao Phong chợt hiểu ra tại sao anh có thể thuyết phục được Diệp Thiên Long.
Đó là bởi, cả hai người đều rất trung thành với tình yêu.
Cao Phong vì Kim Tuyết Mai mà không chút ngần ngại dẫn người đến Thủ đô, quét sạch người của ba dòng họ lớn ở Thủ đô, mạo phạm đến uy nghiêm của bề trên.
Mà Diệp Thiên Long vì người trong lòng của mình hiên ngang nhập ngũ, chinh chiến nam bắc suốt mười năm trời, cả cuộc đời cống hiến vì nước nhà.
Đây là điểm chung của họ.
“Soạt! Soạt! Soạt!”
Những người dưới trướng của Diệp Thiên Long, giờ khắc này, khi nhìn thấy nửa người trên của Diệp Thiên Long treo đầy huân chương lớn bé, từng người từng người bước lên, họ thực hiện động tác giơ tay lên chào theo đúng tiêu chuẩn của quân đội.
“Hít! Hít!”
Người dẫn chương trình phải hít thở thật sâu vài lần mới kìm chế được tâm trạng bàng hoàng của mình.
“Trong… trong cuộc đời của mỗi cô gái, đều có hai người đàn ông quan trọng.”
“Một người sẽ đem đến bao hạnh phúc và nhiều điều vui vẻ cho cô ở tương lai.”
“Mà người còn lại, chính là người đã đưa cô đến với thế gian tươi đẹp này, người nuôi nấng, dạy dỗ cô thành người, không ai khác ngoài cha cô.”
“Khi cô khoác lên mình bộ váy cưới xinh đẹp, trở thành cô dâu hạnh phúc nhất, một lần nữa người cha sẽ nắm tay con gái mình tiến vào khoảnh khắc hạnh phúc nhất trong cuộc đời.”