Bốp!
Bốp!
Một tiếng tát lại nối tiếp một tiếng tát, thanh thúy vang lên, vang vọng ở bên tai của tất cả mọi người.
Mọi người đều nhìn thấy một tay của Cao Phong thì cầm lấy cánh tay của Thương Tuấn Hồng, sau đó một cánh tay khác lại như máy móc không biết mệt mỏi, liên tục mạnh mẽ không ngừng tát Thương Tuấn Hồng.
Những cái tát này của Cao Phong không hề lưu tình một chút nào cả, mỗi lần đều dùng lực để tát, thậm chí có thể nhìn thấy bắp thịt trên gương mặt của Thương Tuấn Hoằng đang không ngừng run lên.
Lúc ban đầu Thương Tuấn Hồng còn muốn đánh lại, nhưng sự đau đớn vô cùng kịch liệt truyền đến ở trên mặt, khiến cho anh ta đau đến mức quên luôn cả việc đánh trả lại.
Chờ cho đến khi anh ta muốn đánh trả, thì cả người đều đã bị Cao Phong đánh cho đến mức mơ hồ, thậm chí đến cả sức lực để đánh trả cũng không có.
Mỗi một lần anh ta bị Cao Phong đánh cho đều nhịn không được phải lùi lại hai bước, lúc đó Cao Phong sẽ đuổi theo hai bước, tiếp tục giơ tay tát.
Sau khi liên tiếp tát hơn mười cái, Cao Phong mới đột nhiên buông tay của Thương Tuấn Hồng ra.
Bịch! Bịch!
Lúc này Thương Tuấn Hồng cũng đã đứng không vững, ngã xuống ở dưới mặt đất, máu đều đã tràn ra bên ngoài ở lỗ mũi và miệng.
Đồng thời mười cái tát của Cao Phong, toàn bộ đều đánh vào mặt trái của anh ta, khiến cho mặt trái của anh ta sưng to như một cái màn thầu.
Cao Phong đứng ở trên cao nhìn Thương Tuấn Hồng, hai tay chắp ở phía sau, cười lạnh một tiếng: “Nếu như tôi muốn đi, thì chẳng lẽ anh có thể cản được tôi sao?”
“Anh, thì làm gì được tôi cơ chứ?” Khoé miệng của Cao Phong hơi cong lên, sau khi nói xong, anh quay người đi ra bên ngoài.
Ở hiện trường có nhiều người như vậy, nhưng cũng không có ai dám đi lên ngăn cản.
Bao gồm cả Lê Tiểu Quyền, anh ta cứ như vậy trơ mắt nhìn Cao Phong đi qua từ trước mặt mình, đến cái rắm cũng không dám thả.
Anh ta sự hãi nếu như mình mở miệng ra, thì sau đó có lẽ cũng sẽ giống như Thương Tuấn Hồng.
Những người khác cũng trừng mắt thật to, trơ mắt nhìn Cao Phong rời đi.
Chỉ sợ rằng sau khi đêm nay qua đi, cái tên Cao Vũ này, có lẽ sẽ trở nên vang dội ở thủ đô!
“Cậu Vũ này, cái này cũng không phù hợp với dự định ban đầu của chúng ta!” Khổng Duệ Chí vội vàng chạy theo sau, nhỏ giọng nói bên tai của Cao Phong.
Ý tứ của ông ta, đương nhiên chính là hy vọng Cao Phong có thể khiêm tốn một chút, không cần phải huênh hoang kiêu ngạo làm việc như vậy.
“Dự định ban đầu? Chẳng lẽ khi có người bên ngoài dẫm lên đầu của mình, mình còn phải trưng ra một khuôn mặt tươi cười sao, hai tay dâng Loại Long thạch lên, thì mới gọi là không vi phạm với dự định ban đầu à?”
Cao Phong cười nhạt một tiếng, anh đã khiêm tốn quá lâu rồi, đã quá lâu rồi.
Nhưng anh phát hiện ra ở một số thời điểm, nếu như anh quá khiêm tốn, người khác cũng sẽ không dừng tay, mà ngược lại sẽ còn ra tay nặng hơn nữa.
Đối mặt với những con cháu nhà giàu như Thương Tuấn Hồng, chẳng lẽ còn muốn giảng đạo lý cho bọn họ sao?
Vô dụng thôi!
Đối phó với loại người như vậy, cũng chỉ có thể lấy bạo lực để áp chế bạo lực, trừ điều đó ra thì không còn lựa chọn nào nữa cả.
“Điều này, cũng đúng!” Khổng Chí Duệ suy nghĩ một chút, trong lòng cũng trở nên nhẹ nhàng hơn.
Mà nhóm bảo vệ trong hội trường của đại hội đổ thạch, do dự một chút cũng không dám lên tiếng ngăn cản.
“Xin chào hai vị, hai vị đã mang đến những sự việc phiền phức cho hội trường đổ thạch của chúng tôi, bây giờ muốn rời đi, không phải là đã quá mức không để chúng tôi vào mắt rồi hay sao?” Bỗng nhiên có một âm thanh trầm thấp truyền đến từ phía sau.