Mục lục
Rể Quý Rể Hiền - Cao Phong - Kim Tuyết Mai
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 4209


Trong tiếng đạn bác, hai mươi ngàn tên chiến sĩ thần sắc kiên định, âm thanh giết chóc rung trời, dáng vẻ không sợ chết.


“Shit! Rõ ràng là bọn chúng tới đánh chúng ta, sao bọn chúng lại có vẻ tức giận hơn chúng ta vậy!”


“Mẹ nó! Đánh trả đi!”


Mấy ngàn chiến sĩ trong doanh trại không nói hai lời đã giơ súng phản kích.


“Hai mươi ngàn người thì thế nào? Chúng ta dựa vào chiến hào của doanh trại có thể đánh lại bọn họ.”


“Hừ, hai mươi ngàn người, chúng ta hiểu nhất là lấy ít đánh nhiều.”


“Đúng vậy, chúng ta đều là chiến sĩ không biết sợ là gì, chết cũng không đầu hàng!”


“Tạch tạch”


Mấy ngàn người trong doanh trại, từng người bắt đầu phản kích.


Mà ngay lúc này, phía sau hai mươi ngàn chiến sĩ là hai chiếc xe tăng.


Họng súng giơ cao, khí thế ngập trời.


“Chết tiệt! Ta đầu hàng!”


“Đầu hàng!”


Vốn mấy ngàn tên đang kêu gào quyết không sợ chết, liền buông bỏ vũ khí đòi đầu hàng.


“Bọn tôi nguyện ý phục tùng! Phục tùng!”


Thủ lĩnh doanh trại cũng giơ tay, sau lưng là một người cầm cờ trắng liên tục vẫy cao.


Ở Tây Vực, hai bên giao chiến đơn thuần chỉ có hai mục đích.


Một, cướp địa bàn, cướp tài nguyên.


Hai, khiến đối phương thần phục.


Nên những tên này bảo toàn tính mạnh, đành vẫy cờ trắng đầu hàng.


Cao Phong mặc một bộ chiến bào đen, bước ra ngoài, phía sau là hai ngàn chiến sĩ.


Thủ lĩnh doanh trại có chút mơ hồ, hắn sao lại chưa từng thấy Cao Phong?


Hơn nữa Cao Phong này hình như là người của Việt Nam.


Bên trong Quân đoàn lính đánh thuê đẫm máu có người Việt Nam?


“Có từng thấy cô ấy không?”


Cao Phong đi tới bên cạnh, không nói hai lời cầm tấm hình của Kim Tuyết Mai đưa tới trước mặt bọn họ.


Vừa hỏi ra câu này, ánh mắt Cao Phong liền lạnh lẽo nhìn chằm chằm bọn họ.


“Tôi… chưa từng thấy.”


Thủ lĩnh nhìn tấm hình, trong mắt chợt lóe nhưng nhanh chóng đổi vẻ mơ hồ nói.


“Nhìn cho kỹ, có thấy chưa?”


Cao Phong gằn giọng, lần nữa đưa tấm hình lên.


Tên thủ lĩnh cũng lần nữa nghiêm túc nhìn vài giây.


Sau đó lắc đầu nói: “Chưa từng thấy, bọn tôi chưa từng thấy cô gái này…”


“Tao hỏi lần cuối, rốt cuộc có từng thấy cô ấy không?”


Không đợi thủ lĩnh nói xong, Cao Phong trực tiếp cắt ngang.


“Chưa từng, đại ca, chưa từng thấy thật mà.” Vị thủ lĩnh không ngừng lắc đầu.


Cao Phong nheo mắt nhìn tên thủ lĩnh, sau đó gằn giọng: “Bọn mày thấy hay không không quan trọng, quan trọng là tao có thấy hay không.”


“Một giây một phút không tìm được cô ấy, thì một giây một phút tao cũng không ngừng lại, diệt sạch hết cho tôi! Giết!”


Cao Phong đột nhiên hô to một tiếng, mươi ngàn chiến sĩ phía sau liên tục nổ súng.


“Đoàng đoàng!”


“Ầm!”


“Đùng!”


Tiếng gào thét chém giết lại lần nữa vang lên.


“Đại… Đại ca, đầu hàng thì không thể giết! Quy tắc của Tây Vực là đầu hàng rồi thì không thể giết!”


Thủ lĩnh doanh trại luống cuống, sắc mặt trắng bệch mà hô to.


“Chỗ của tao, không có quy tắc.”


“Muốn trách thì trách đám người Tây Vực bọn mày dám ra tay với cô ấy.”


Cao Phong xoay người rời đi, để lại tiếng súng nổ vang trời phía sau.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK