Kim Lực không dám nói thêm cái gì, vội vàng gật đầu vâng dạ, sau đó khom người lui ra sau.
Đợi đến khi Kim Lực đi khuất, Cao Bằng mới lại câm lên ly rượu, hỏi: “Cố Minh Tuân, cậu cảm thấy người này như thế nào?”
“Cậu chủ Bằng muốn nói về phương diện nào?”
Cố Minh Tuân vội vàng tiến lên từng bước nói.
“Cậu cảm thấy cậu ta có đáng tin hay không?”
Ánh mắt Cao Bằng híp lại.
Anh ta rất ít khi động não, nhưng những chuyện liên quan đến sự an nguy của chính mình thì anh ta không thể không suy nghĩ.
Cố Minh Tuân thoáng trâm ngâm hai giây, sau đó nói: “Cậu chủ Bằng, những người như Cao Quang Minh đều trung thành một cách ngu ngốc với Cao Phong! Chính là giống như Lâm Vạn Quân, đều là cái loại ngu ngốc trung thành!”
“Bọn họ chưa bao giờ ở sau lưng Cao Phong nói xấu, ít nhất tôi tiếp xúc với họ một thời gian dài như vậy cũng chưa từng nghe thấy một câu.”
“Hiện giờ Cao Phong đã chết, tôn trọng người chết! Ai mà dám nói xấu sau lưng anh ta thì chính là sự thiếu tôn trọng lớn nhất với người đã khuất!”
“Mà hiện tại Cao Lụ nói răng Cao Phong là loại phế vật, tôi nghĩ cậu ta đã suy nghĩ thấu đáo.”
Cố Minh Tuân phân tích hợp tình hợp lý, Cao Bằng cũng gật gù không ngừng.
“Cậu nói có lý”
Cao Bằng gật đầu cười nói.
“Cậu chủ Bảng, điều quan trọng nhất là, tình hình trước mắt đã bị cậu năm trong tay, mà Cao Phong lúc này hẳn đã chuẩn bị đầu thai chuyển kiếp rồi.”
“Đời người như nến tắt, thời của Cao Phong đã hết!”
“Chỉ có đi theo cậu chủ mới là lựa chọn sáng suốt nhất, tôi cảm thấy Kim Lực chỉ cần không ngốc là sẽ biết lựa chọn đúng đản.”
Cố Minh Tuân bồi thêm một câu.
“Được! Được! Chỉ có đi theo cậu chủ ta đây thì mới có ngày mai tốt đẹp ha ha hai”
“Tên ngu ngốc Cao Quang Minh cứ muốn đi đến đường cụt thì cậu chủ ta đây cũng khoogn quan tâm bọn chúng.”
“Chờ chuyện của Kim Tuyết Mai giải quyết ổn thỏa, tôi ra lệnh cho Kim Lực ra tay tự mình giải quyết bọn họ, coi như là cho Kim Lực một công trạng”
Sâu trong ánh mắt của Cao Bằng hiện ra sự lạnh lùng.
Nếu như Kim Lực có thể một mình giết chết đám người Cao Quang Minh, đương nhiên là đã chứng minh cậu ta thật sự muốn đi theo mình.
“Nghe lệnh cậu chủ sắp xếp.”
Cố Minh Tuân vội vàng gật đầu.
Đám người Cao Quang Minh có chết hay không cũng không liên quan gì đến anh ta.
“Còn chuyện Kim Tuyết Mai sắp xếp thế nào?”
Cao Bằng nhẹ nhàng đung đưa ly rượu.
“Cậu chủ Băng, lúc nào cũng có thể đến khu dân cư cao cấp Bồng Thiên, thực hiện kế hoạch của chúng ta.”
Cố Minh Tuân cười ha hả, đáp.
“Được, ăn cơm trưa xong chúng ta đến khu dân cư Bông Thiên”
“Lúc này đây tôi thật muốn nhìn xem tập đoàn Thế Giới có thể ngăn cản cậu chủ ta đây hay không.”
Cao Bằng nói xong rồi một hơi uống cạn sạch rượu trong ly.
Rượu đỏ còn sót lại trên răng nanh, thoạt nhìn như dòng máu đỏ tươi làm cho người ta sợ hãi.
Thành phố Hòa Bình.
Bến tàu khu Thành Nam.
Đoàn xe của dòng tộc nhà họ Nam Phương chậm rãi chạy đến nơi này, bên bờ biển đã có một con thuyền chở khách lớn chờ đợi.
Lúc này rất nhiều người đang xếp hàng đi lên tàu.
Mọi người xuống xe, Nam Phương Minh Nghị vừa đi vừa nói chuyện với Cao Phong.
“Cao Phong, hội thi võ thuật được tổ chức ở bán đảo Hải Đông”
“Bán đảo Hải Đông nối liền với thành phố Hòa Bình, trải qua thời gian phát triển, dòng họ võ thuật có được sự đồng ý của cấp trên, cät đứt toàn bộ liên hệ với bộ phận trung gian.”