“Cậu đang làm gì thế? Tôi kêu cậu nói cho tôi biết tại sao những người đó lại có liên hệ với nhau?”
James đập bàn, trừng mắt nhìn Toss, giận dữ hét lên.
“Tôi, tôi nghĩ, tôi thấy dường như những người này rất thân thuộc với nhau.”
“Hơn nữa bọn họ đều là người Việt Nam, vì thế …”
Toss cúi đầu, nghiến răng giải thích.
James khẽ cau mày khi nghe những lời này, ông ta cẩn thận suy nghĩ một chút lúc Cao Phong và Long Tuấn Hạo nói chuyện với nhau hôm nay.
Giữa họ thực sự mang lại cho người ta cảm giác rằng họ đã quen biết nhau từ rất lâu rồi.
Họ có thực sự biết nhau không?
Thế nhưng sao có thể trùng hợp tới mức cùng tới nhà tù tử hình này chứ?
James nhíu mày không thể nghĩ ra được việc này.
“Quản ngục trưởng, ngài thấy thế nào?”
“Chúng ta mau báo cáo chuyện này cho tướng quân Jack.”
“Dẫu sao thì chúng ta cũng không hề biết một chút gì về Cao Phong cả, trước đây anh ta đã làm cái gì, có thân phận thế nào chúng ta đều không biết.”
“Thế nhưng chắc chắn rằng tướng lĩnh Jerry biết rõ bao gồm cả việc trước đây Cao Phong là người thế nào. Nói không chừng tướng quân Jack cũng biết vô cùng rõ.”
“Chỉ cần chúng ta báo cáo vấn đề này, tướng quân Jack chắc chắn sẽ có thể cho chúng ta một câu trả lời.”
Toss trở nên hào hứng hơn khi nói về điều đó, anh ta cảm thấy rằng mình cực kỳ thông minh.
“Fuck!”
Tuy nhiên, ngay khi nghe thấy Toss nói thế, James bất ngờ đứng dậy sau đó tát thật mạnh vào mặt Toss một cái.
“Bốp!”
Một tiếng tát trong trẻo vang lên, cả người Toss không ngừng lùi về sau mấy bước.
“Quản ngục trưởng, tôi…”
Toss ôm mặt, nhịp tim tăng nhanh.
“Con mẹ nó, cậu có bị ngu không vậy?”
“Việc chúng ta lẳng lặng gạt tướng quân Jerry để bọn người đó vào đây chúng ta đã thu không ít tiền đâu đấy.”
“Thế mà con mẹ nó cậu còn muốn chủ động vạch trần chuyện này sao? Có phải đầu óc cậu có vấn đề rồi không thế?”
Câu hỏi của James khiến Toss đứng im tại chỗ không biết nên nói gì.
Bọn họ vẫn thường xuyên qua mặt tướng quân Jerry, làm không ít việc sau lưng tướng quân Jerry để kiếm thêm đâu.
Họ có thể thoải mái kiếm thêm một khoản, khoản tiền này có khi còn cao hơn cả tiền lương của họ.
Nếu để ngài Jerry biết về điều này, chắc chắn bọn họ sẽ tiêu đời.
Cho nên cái tát này, quả thật cũng không hề oan uổng cho Toss..
“Quản ngục trưởng, tôi biết tôi đã sai.”
“Vừa rồi là do tôi quá nóng lòng…”
Toss ôm mặt, cúi đầu liên tục giải thích.
“Hãy nhớ rằng những việc mà chúng ta làm không được nói cho ai biết hết.”
“Nếu cậu dám tiết lộ dù chỉ là một chút thì chúng ta sẽ tiêu đời đấy.”
James nghiêm túc nhìn Toss, lời nói này của ông ta vô cùng lạnh lẽo.
“Vâng vâng!”
Toss nào dám cãi lại vì thế anh ta chỉ có thể liên tục gật đầu nhận sai.
“Đi xuống đi.”
James khẽ cau mày, xua tay nói.
Toss không dám ở lại đây thêm một chút nào nữa, vội vàng mở cửa bước ra ngoài.
“Haizz!”
Khi ra khỏi phòng, Toss nhanh chóng thở phào một hơi.
“Cao Phong!”
“Tất cả những chuyện này đều là vì mày cả đấy!”
Sau khi Toss bước ra khỏi văn phòng, sắc mặt anh ta lập tức trở nên cực kỳ u ám.