Ban đầu, khi Cao Phong lưu lạc đến Thành phố Hòa Bình, Liễu Tông Trạch lại âm thầm phát triển lực lượng, cuối cùng cứu Long Tuấn Hạo ra.
Cao Phong vừa lên tiếng, anh ta và Long Tuấn Hạo lập tức dẫn người trở về.
Bất cứ khi nào có chiến đấu, chỉ cần gọi là anh ta lập tức chạy đến.
Từng chuyện nhỏ nhặt nhưng càng làm sâu sắc tình cảm giữa mọi người.
Cho nên lúc này trong lòng Cao Phong mới khó chịu, cũng không phải bởi vì Cao Mỹ Lệ, mà bởi vì Liễu Tông Trạch đã nói ra những lời đó.
“Đều nói người phụ nữ xinh đẹp chính là mầm tai họa, nhưng trên thực tế, còn phải nhìn xem người phụ nữ đó thuộc loại phụ nữ nào nữa!” Cao Phong nhẹ giọng tự nói.
Kim Tuyết Mai và mình đã kết hôn hơn ba năm, nhưng cho tới bây giờ, cô chưa từng can thiệp vào quan hệ bạn bè của Cao Phong.
Cao Phong có nhiều bạn bè như vậy, nhưng cho tới bây giờ, quan hệ giữa họ vẫn rất tốt đẹp, cũng không vì quan hệ của Kim Tuyết Mai mà trở cứng ngắc.
Giống như khi Cao Phong ra ngoài uống rượu, Kim Tuyết Mai sẽ lo lắng, nhưng nhiều nhất cũng chỉ ở nhà không ngủ, yên lặng chờ đợi, mà chắc chắn sẽ không gọi hết cú điện thoại này đến cú điện thoại khác để thúc giục anh.
Đó gọi là một người biết điều, biết chuyện gì nên đặt lên hàng đầu, biết rõ đúng sai và rộng lượng.
Mà Cao Mỹ Lệ thì sao? Mới quen biết Liễu Tông Trạch một tháng mà đã gây ra chuyện như vậy rồi.
Cho nên bất kỳ chuyện chuyện gì cũng có những chiều hướng khác nhau do gặp phải những người khác nhau.
“Brừm Brừm Brừm…”
“Tích tích tích! Tích tích tích!”
Đột nhiên bên ngoài vang lên một loại còi xe dồn dập, cắt đứt suy nghĩ của Cao Phong.
Cao Phong quay đầu nhìn lại, hai chiếc xe thể thao đã được cải trang đang chạy áp sát hai bên của mình.
“Người anh em! Trông anh bạn lái xe thật mạnh mẽ, đua một chút không?”
Cửa xe hạ xuống, lộ ra một thanh niên đeo kính râm, anh ta cười to ha ha.
Cao Phong nhẹ nhàng lắc đầu, sau đó giẫm mạnh vào chân ga đi xa.
“Con mẹ nó! Đúng là có cá tính! Đuổi theo! Passat mà thôi! Mẹ kiếp!”
Thanh niên vội vàng đóng cửa kính xe, thanh niên kia cũng đạp mạnh vào chân ga, động cơ xe hơi gầm thét rồi sau đó lao vun vút về phía trước.
Ba chiếc xe liên tục truy đuổi trên đường phố Thành phố Hà Nội giống như ba con hổ dữ vừa gầm thét vừa chạy nhanh qua.
Xe dần dần cách xa khu vực nội thành của Thành phố Hà Nội và chạy về hướng ngoại ô thành phố.
“Bí bo bí bo!”
Bỗng nhiên phía sau có mấy chiếc xe 113 chạy đến và một số xe 113 đang quản lý con đường gần đó.
“Thành phố đã nghiêm cấm các hành vi đua xe trên đường. Đề nghị lập tức xuống xe!”
“Các bạn đã lái xe vượt quá tốc độ một trăm hai mươi ki-lô-mét mỗi giờ. Đề nghị lập tức dừng lại và xuống xe!”
Chiếc loa lớn trên mui xe không ngừng gào thét về phía ba chiếc xe trước mặt.
Cao Phong giống như không nghe được vậy, tốc độ vẫn không giảm chút nào.
Mà lúc đầu, hai tên thanh niên kia cũng hơi hoảng hốt, nhưng khi thấy Cao Phong chẳng có chút sợ hãi nào, vẫn tiếp tục lao nhanh về phía trước, vì vậy bọn họ cũng không giảm tốc độ.
Sau lưng càng ngày càng nhiều xe 113, số lượng nhanh chóng đạt đến mười mấy rồi hai mươi mấy chiếc, nối đuôi nhau đuổi theo ba chiếc xe vượt quá tốc độ.
“Vèo vèo vèo!”
Một chiếc Passat, hai chiếc xe cải trang vượt qua, vèo vèo vèo gào thét mà qua.
Đang lúc này thì phía trước có hai chiếc xe 113 đang dừng ngang, chặn giữa con đường.
“Xoẹt xoẹt!”
Cao Phong đột nhiên chuyển động tay lái, đầu tiên là giảm một nửa tốc độ xe, sau đó đột nhiên cái vẫy đuôi lướt qua, chính xác dừng bên cạnh hai chiếc xe kia.
“Lập tức xuống xe, tiếp nhận kiểm tra!”
Bảy tám nhân viên mặc đồng phục cảnh sát bước xuống, không nói hai lời tiến lên.
“Tích!”
Cửa kính xe hạ xuống, Cao Phong nhìn về phía nhân viên làm việc.
“Lái xe qua một bên!” Cao Phong nhàn nhạt nói.