“Cái chính là, Richard cũng không dám tiết lộ việc này ra ngoài đâu, nếu không Mỹ sẽ không để cho họ sống yên ổn.”
“Và nếu chúng ta cũng kín miệng thì chỉ trời biết đất biết, Jerry sẽ không biết được đâu.”
“Chuyện làm ăn tốt như thế không làm há chẳng phải ngu hay sao? Ha ha!”
James lại cười ha ha rồi hút tiếp một hơi xì gà.
Toss cuối cùng cũng hiểu ý, ho khan một tiếng hỏi: “Quản ngục trưởng, Về phía Cao Phong chúng ta phải làm gì tiếp theo?”
James thản nhiên nói: “Đương nhiên tuân theo lời căn dặn của cấp trên rồi.”
“Nhưng đừng để anh ta chết, đến lúc gặp mặt lại không ăn nói với Richard được.”
Toss nghe vậy thì vội vàng gật đầu, trong lòng thầm cười nhạt.
Vừa rồi anh ta còn nghĩ là, nếu như James nhận quà của Richard thì sẽ không động vào Cao Phong nữa, thì anh ta cũng sẽ không dám tự tiện hành động.
Nhưng nếu James đã nói như vậy, anh ta đương nhiên lại phải hành cho Cao Phong một trận ra trò rồi.
“Vâng thưa quản ngục trưởng, tôi rã rõ phải làm thế nào rồi!”
Toss cười lạnh lùng bước tới phân khu số ba.
…
Rất nhanh sau đó, một tên trông coi phòng giam của Cao Phong được dẫn đến trước mặt Toss.
“Nói đi, Cao Phong đã làm gì?”
“Các cậu thì hay rồi, lại sợ anh ta?”
Toss hỏi thẳng vào vấn đề chính, làm cho người thanh niên vẫn chưa kịp thu nhận thông tin.
Thanh niên hơi hoảng hốt, sau đó cúi đầu nói: “Anh ta, Anh ta rất khoẻ, chúng tôi không đánh lại anh ta…”
“Cái gì cơ?”
Toss bỗng nhiên đứng phắt dậy, quát ầm lên: “Một nhóm người đánh không lại một tên tù què quặt, không phải là tôi đã nuôi cá cậu phí cơm phí gạo rồi sao?”
“Dạ thưa, sức chiến đấu của anh ta rất mạnh, lại còn…”
“Cũng một phần lý do là chúng tôi không xông lên đồng loạt mà quá lẻ tẻ, nên anh ta mới có cơ hội thắng chăng…”
Người thanh niên cãi chày cãi cối.
“Ha! Rặt một lũ vô dụng, cãi cái gì mà cãi?”
“Cút đi!”
Toss tức giận gầm lên rồi đạp một phát vào người thanh niên kia.
Người thanh niên ngã ra đất rồi bị một nhóm người kéo về lại phòng giam.
Sau khi người thanh niên trở lại phòng giam, ông lão thuật lại lời của Toss cho Cao Phong nghe.
Cao Phong mắt hơi nheo lại, suy nghĩ trong đầu bắt đầu xoay chuyển. “Tất cả mọi người hãy nhớ kỹ cho tôi.”
“Có lẽ một ngày nào đó tôi sẽ phải rời khỏi nơi này, nhưng bất cứ khi nào nhìn thấy tôi đều phải gọi là anh Phong.”
Cao Phong chậm rãi đi tới bên song sắt, lạnh giọng nói.
“Nếu mọi người còn nghi ngờ tôi.”
“Tôi sẽ cố gắng để cho mọi người câu trả lời thuyết phục sớm nhất có thể.”
Sau khi nói xong Cao Phong không đợi ai đáp lại lời mình đã đi đến bên giường.
“Phong à, mai cậu được thả tự do sao?”
Ông lão thấy Cao Phong về vội vã tiến lên hỏi.
“Không phải, không có gì đâu, đừng nghĩ nhiều làm gì.”
Cao Phong không muốn giải thích thêm, hơi xua tay bảo ông đi nghỉ ngơi.
“Vâng!”
Mọi người không dám nói gì thêm nữa, cùng nhau nghỉ ngơi.
…
Sáng sớm ngày tiếp theo.
Toss cầm gậy sắt trong tay, vừa gõ vào song sắt vừa chậm rãi bước tới phòng giam của Cao Phong.
“Cao Phong, đi ra đây!”
Toss cười cười một cách khó hiểu, hô to vào trong phòng giam.