Ánh nắng sau mười hai giờ trưa rất ấm áp, chúng nó đi xuyên qua cửa sổ rồi chiếu lên người Kim Tuyết Mai là cô thấy hơi buồn ngủ.
“Tuyết Mai! Tuyết Mail”
Ngay lúc Kim Tuyết Mai sắp thiếp đi thì cô đột nhiên nghe thấy một giọng nói.
Hình nhự có người đang gọi cô.
Kim Tuyết Mai bèn vội vàng ngôi dậy, vểnh tai lên lắng nghe, nhưng lại không nghe thấy giọng nói đó đâu nữa.
Dường như cả Kim Tuyết Ngọc đang ở dưới phòng bếp cũng yên lặng, không còn làm phát ra tiếng nồi chảo va chạm nhau nữa.
“Nghe nói mang thai sẽ làm phụ nữ ngốc đi, chẳng lẽ còn thêm bệnh nghe nhầm à?”
Kim Tuyết Mai tự cười mình, sau đó chậm rãi ngồi xuống lân nữa.
“Tuyết Mai ơi! Tuyết Mai! Xuống đây gặp mẹ này!”
Ngay lúc đó, giọng nói ấy lại vang lên khiến Kim Tuyết Mai phải lại ngôi dậy.
Lần này cô đã chắc chắn mình không nghe nhầm.
Nghe giọng nói này, hình như là của Kiều Thu Vân, hơn nữa còn vọng lên từ dưới chân núi Bông Thiên ư? Kim Tuyết Mai ngẩn người ra hai giây rồi đứng lên, chuẩn bị ra ngoài xem thế nào.
Lúc này Kim Tuyết Ngọc cũng đi từ phòng bếp ra phòng khách, vẻ mặt có chút khác thường.
“Tuyết Ngọc, có phải mẹ tới rôi không, hình như chị nghe có ai đang gọi chị ấy.”
Nói rồi Kim Tuyết Mai định ra ngoài.
“Ôi chao chị của em, chị nghe nhầm đó, chị buồn ngủ thì đi nghỉ ngơi đi! Không có gì đâu, đế em ra xem cho”
Kim Tuyết Ngọc bắt lấy cánh tay của chị mình rồi đẩy cô vào nhà.
Kim Tuyết Mai cố gắng giải thích: “Không phải, chị nghe thấy thật mà.”
“Dào ôi, nghe thấy cái gì chứ.
Em nói nè, trong mấy tháng đầu mang thai không được vận động mạnh đâu, mấy tháng đầu là giai đoạn nguy hiểm nhất đó.
Chị không nghĩ cho mình thì cũng phải nghĩ cho cháu của em chứ? Nào nào nào, để em ra ngoài nhìn xem.”
Sau khi nói xong, Kim Tuyết Ngọc không để Kim Tuyết Mai nói tiếng nói mà đấy cô vào phòng của mình.
Đứng trong căn phòng này chỉ có thể nhìn thấy phía bên kia núi Bông Thiên, không thế được nơi cửa ra vào dưới chân núi.
“Chị thấy mệt thì nghỉ ngơi đi nha, ngủ một tiếng thôi, canh sườn sẽ xong ngay.”
Kim Tuyết Ngọc giả vờ nói với vẻ thoải mái rồi đi ra ngoài.
Sau khi ra khỏi phòng, khuôn mặt Kim Tuyết Ngọc tối tăm đi trông thấy.
Vừa rôi khi đứng trong phòng bếp, cô ta đã thấy được cảnh tượng dưới chân núi Bồng Thiên.
Bây giờ Kim Tuyết Mai đang có thai, cô ta quyết không cho phép bất cứ kẻ nào làm ảnh hưởng đến chị mình.
Làm gì có cái gọi là cuộc sống bình yên sóng lặng, chẳng qua là có người đi trước gánh vác thay ta mà thôi.
Vì Kim Tuyết Mai, vì đứa bé chưa chào đời của chị, Kim Tuyết Ngọc quyết định làm người đi đãng trước ấy.
Cho dù gánh được hay không, cô ta đều sẽ cố gắng.
Lúc này dưới chân núi Bồng Thiên đang có không dưới ba mươi chiếc xe đang đậu, bao vây hơn nửa ngọn núi.
Trong đó có trăm tên vệ sĩ của nhà họ Cao trong những bộ trang phục giống nhau, bên hông mỗi người đều hơi phồng lên, vừa nhìn đã biết có chứa súng.
Cao Bằng ngôi trong chiếc xe đi đầu, hai đầu ngón tay kẹp một điếu thuốc lá đắt tiền, miệng thì nhả khói như một đại gia.
Còn Kiều Thu Vân thì đứng dưới chân núi, hướng về phía biệt thự trên đỉnh núi mà gọi tên Kim Tuyết Mai liên hôi.
Gân trăm vệ sĩ do Lý Khải Kiệt sắp xếp đến đây đều hơi cau mày nhìn về phía bên này.
Thân phận của Cao Bằng rất cao, họ thật sự không dám cứng rắn đuổi đi, vì nếu làm vậy thì sẽ làm lớn chuyện.
Kiều Thu Vân quát tháo về phía các vệ sĩ: “Đám chó giữ cửa này, vì sao không cho tôi lên núi? Tôi là mẹ của Kim Tuyết Mai! Tôi có tư cách lên núi!”