Cao Phong nhìn chằm chằm vào cái người đàn ông cao to vạm vỡ này, mặc dù sắc mặt vẫn thản nhiên bình tĩnh như lúc trước, nhưng sâu thẳm trong ánh mắt lại là sự lo lắng nghiêm trọng chưa từng có.
Khi người đàn ông cao to ấy tiến tới gần, anh ta cảm nhận được một thứ gì đó thật sự nguy hiểm tỏa ra.
Thứ cảm giác nguy hiểm này ngay cả thủ giỏi nhất Mẫn Thành Thàn Thái Nguyên cũng chưa từng có cảm giác này.
Cơ thể cường tráng to như một tòa tháp bằng sắt của người đàn ông kia toát ra một luồng sát khí vô cùng lạnh lẽo, tỏa thẳng vào mặt của Cao Phong.
Trên tay của anh ta chắc chắn đã từng dính đến sinh mạng con người rồi.
Hơn thế nữa, tất nhiên là không chỉ là của một người mà còn nhiều anh ta tưởng tượng nữa.
“Tôi không sợ anh biết được tôi là ai, giới thiệu chút thì tôi không phải là người ở đây, tôi là người ngoại quốc, còn về tên của tôi thì…
“Mọi người đều gọi tôi là Cuồng Ngưu!” Người đàn ông cường tráng mạnh mẽ bước đến, bước chân đột nhiên làm rung chuyển cả mặt đất, toàn bộ cái con hẻm nhỏ vang lên thứ âm thanh chấn động xung quanh.
Người này đích thị là đồ đệ lớn nhất của Hoắc Võ Đống, Cuồng Ngưu chính là biệt danh ở nước ngoài của anh ta.
Bọn họ là sư huynh đệ sáu người, bọn họ cùng nhau đi tới Hà Nội để chặn giết Cao Phong.
Khi đang đi ở trên đường, cô gái áo đỏ đã dùng kỹ thuật Hack, bắt đầu thu thập tin tức, đồng thời tiến hành theo dõi, định vị vị trí của Cao Phong.
Cho nên bọn họ tìm được Cao Phong cũng chẳng có chút khó khăn gì.
Sau khi Cuồng Ngưu giới thiệu xong thân phận của bản thân mình, trên mặt liền mang vẻ kiêu ngạo, ngông nghênh nhìn về phía Cao Phong.
Bởi vì theo kinh nghiệm của hắn, bất luận là đối mặt với ai, chỉ cần anh ta nói ra biệt danh Cuồng Ngưu của mình, liền có thể dọa đối phương sợ đến nỗi biến đổi sắc mặt.
Suy cho cùng, chẳng ai là muốn Cuồng Ngưu xé xác cơ thể đang nguyên vẹn ấy ra thành trăm mảnh.
Thế nhưng trước sự kiêu ngạo, ngông nghênh của anh, Cao Phong vẫn như cũ, trên khuôn mặt cũng chẳng chút gì là biến sắc, mà cũng chẳng nói chẳng rằng.
Dường như anh ta một lần cũng chưa từng nghe qua cái tên Cuồng Ngưu này.
“Anh không ngạc nhiên sao? Anh, anh không sợ hay sao? Cuồng Ngưu trợn to mắt chằm chằm hỏi Cao Phong.
“Tôi không cần biết anh là ai, anh cũng chỉ là một người ngoại quốc bình thường đến đây thôi, đã đặt chân đến đây mà lại còn có ý nghĩ muốn sinh sự à anh thực sự quá ngây thơ!”
“Tôi không quan tâm anh có là Cuồng Ngưu hay là ốc sên gì gì đó, nếu như anh mà xâm phạm đến võ công của Việt Nam tôi, tôi sẽ giết chết anh.” Cao Phong từ từ chầm chậm, nhẹ nhàng nói, nhưng giọng điệu thì lại vô cùng kiên định, chắc nịch.
“Ha ha! Việt Nam, Việt Nam…”
Cuồng Ngưu cúi đầu lẩm bẩm một câu, sau đó đột nhiên tấn công trong nháy mắt, anh ta lao thẳng về phía của Cao Phong.
Cơ thể của anh ta cực kỳ cường tráng trông có cảm giác hơi cồng kềnh, ì ạch.
Thế nhưng trên thực tế thì lại linh hoạt đến phi thường, tốc độ tấn công cũng rất nhanh chóng một cách phi thường.
“Ôi! Thật là mạnh!” Ông Ngô ngồi trong xe ô tô bỗng nhiên trợn tròn to cả hai mắt, không thể kìm nén được bất giác hô lên một tiếng.
Phạm Thanh Nhiên thì nhíu mắt thật chặt, cố nhìn xem khí thế ngập trời sau bóng lưng quái dị của Cuồng Ngưu Kia.
Mặc dù biểu cảm của Cao Phong vẫn kiên nghị, nghiêm trọng như trước, nhưng người có đôi mắt cực kỳ nhạy cảm như Phạm Thanh Nhiên đây, vẫn có thể cảm nhận được sự sâu sắc trong ánh mắt của Cao Phong kia, anh đang rất tập trung, nghiêm túc.