Còn Liễu Tông Trạch nghe thấy câu này, lập tức rơi vào trầm mặc.
Mang theo hơn mười nghìn người rời khỏi thành phố Hà Nội, Liễu Tông Trạch cũng đã nghĩ qua cách này.
Chỉ cần có nhiều người dưới trướng như vậy, cho dù anh ta có đến Tam Giác Vàng hoặc đến nơi khác phát triển đều có thể hòa nhập rất tốt.
Tại Tam Giác Vàng, anh ta có thể dùng hơn mười nghìn tinh binh cường tướng này đánh tới vô số địa bàn.
Nếu như đi đến thành phố khác với hơn mười nghìn người này, cho dù mở công ty bảo vệ hoặc là làm việc khác cũng không có bất kỳ vấn đề nào.
Dù sao thì bây giờ, nhân lực chính là tài nguyên.
Huống chi, anh có Liễu Gia Bình chống lưng nên không cần lo lắng về vốn khởi nghiệp. Vừa có người vừa có súng, chắc chắn có thể hòa nhập vô cùng tốt.
Nhưng, anh ta cũng không biết tại sao, do dự nhiều lần, vẫn chưa thực sự đưa ra quyết định rời khỏi thành phố Hà Nội.
Ngay cả bản thân anh ta cũng không thể nói rõ nguyên do, có lẽ là không cam tâm, có lẽ vẫn còn gì đó suy nghĩ, hoặc có lẽ là không nỡ.
“Nhưng em thật sự không muốn tiếp tục ở lại cái nơi đau buồn này nữa.” Cao Mỹ Lệ lại nhắc đến chuyện này một lần nữa.
Chỉ cần Liễu Tông Trạch đưa người rời khỏi thành phố Hà Nội thì vĩnh viễn sẽ không có cơ hội để anh ta và Cao Phong hóa giải hiểu lầm.
Cao Phong bên kia cũng vì bị cắt giảm sức mạnh trên phạm vi lớn mà mất đi lực lượng tấn công vào thành phố Đà Nẵng.
Liễu Tông Trạch nghe vậy thì trong lòng có chút dao động, sau đó rơi vào im lặng.
Trong khoảng thời gian Liễu Tông Trạch im lặng, Cao Mỹ Lệ không hề lên tiếng ngắt lời, mà chỉ chờ đợi câu trả lời của Liễu Tông Trạch.
Nhưng sau một lúc lâu, Liễu Tông Trạch vẫn lắc đầu.
“Mỹ Lệ, chúng ta chắc chắn sẽ rời khỏi thành phố Hà Nội.”
“Nhưng trước khi rời khỏi, anh muốn nghe thử, Cao Phong chuẩn bị cho anh lời giải thích thế nào?”
“Không phải anh ấy đã nói trong vòng ba ngày sẽ cho một lời giải thích sao? Anh muốn nghe thử, anh ấy giải thích thế nào về chuyện này.” Liễu Tông Trạch nhẹ giọng nói.
Cao Mỹ Lệ cau mày, hỏi: “Chuyện này còn phải giải thích thế nào? Anh ta đã làm ra chuyện như vậy với em, bất kỳ lời giải thích nào cũng đều vô dụng.”
“Cho dù anh ta có ba hoa chích chòe, nhưng việc em bị anh ta cưỡng hiếp là sự thật không thể chối cãi.”
“Vốn dĩ em muốn tối nay sẽ trao cho Tông Trạch lần đầu tiên, thế nhưng…”
“Thế nhưng đã bị anh ta cướp mất rồi. Em…em rất khổ sở.”
Cao Mỹ Lệ vừa nói, vừa bật khóc một lần nữa.
Còn Liễu Tông Trạch nghe đến đây cũng lập tức sững sờ, sau đó ở sâu trong ánh mắt lóe lên một vẻ lạnh lùng và tàn nhẫn.
Cao Mỹ Lệ khó khăn lắm mới quyết định cho anh ta lần đầu tiên, kết quả lại bị Cao Phong cướp mất.
Mỗi lần nghĩ đến chuyện này, Liễu Tông Trạch lại không khỏi thở gấp, trong lòng vô cùng tức giận.
Hận không thể tự tay chém chết Cao Phong!
Nhưng anh ta cuối cùng vẫn không thể làm được.
“Tông Trạch, bây giờ em đang lo lắng, anh ta sẽ giết em diệt khẩu, sau đó còn làm tổn thương anh.”
“Dù sao bây giờ nếu mang theo hơn mười nghìn người, Cao Phong nhất định sẽ sinh lòng bất mãn, không chừng sẽ cho Long Tuấn Hạo tới vây bắt anh.”
“Đến lúc đó, hơn mười nghìn người của chúng ta chắc chắn đánh không lại Long Tuấn Hạo.” Cao Mỹ Lệ nức nở một lát, bày mưu tính kế cho Liễu Tông Trạch một lần nữa.
Liễu Tông Trạch vốn đã hơi nổi giận, giờ đây nghe thấy vậy thì hừ lạnh một tiếng.
“Cậu ta dám! Nếu cậu ta làm vậy thật, chúng ta cùng lắm là cá chết lưới rách!”
Cao Mỹ Lệ liếc nhìn Liễu Tông Trạch, nói: “Nhưng chút người này của chúng ta về cơ bản là không đáng chú ý!”
“Cho nên em cảm thấy, chúng ta có lẽ nên ra tay trước để chiếm lấy lợi thế!”
“Ra tay trước để chiếm lấy lợi thế?” Liễu Tông Trạch nghe vậy thì sững sờ.
“Được! Chúng ta ra tay trước, đối phó với Cao Phong và Long Tuấn Hạo.”
“Bọn họ bây giờ chưa xuống tay với anh không phải là vì quan tâm tình nghĩa anh em mà là sợ người bên ngoài xì xào.”