Trong số hai ông già, một người là ông cụ Phạm và một người là ông cụ Diệp.
“Lão Diệp, ông đúng là quá khách sáo rồi!”
Ông cụ Phạm cười nhẹ một tiếng, sau đó rót cho ông cụ Diệp một ly trà.
“Đừng nói như thế, không cần khách sáo như vậy! Hiện tại chúng ta đều được xem là thuộc hạ của Cao Phong.”
Ông cụ Diệp cười tự giễu một tiếng, sau đó than nhẹ một tiếng rồi khoát tay.
Vốn dĩ ông cụ Diệp tự nhận mình là thế lực đỉnh cao ở thủ đô nên tầm nhìn của ông cụ cực kỳ cao.
Cho dù ban đầu ông cụ Phạm ở cùng một đội với ông cụ, thì ông cụ vẫn chưa bao giờ để mắt tới nhà họ Phạm.
Ngay cả nhà họ Phạm này, ông cụ cũng rất ít khi lui tới.
Ông cụ Phạm biết tính tình của ông cụ Diệp nên cũng không so đo quá nhiều.
“Lão Diệp, uống trà đi.”
Ông cụ Phạm cầm lấy ly trà đưa đến trước mặt ông cụ Diệp.
Ông cụ Diệp cũng không khách sáo, nhấp một ngụm trà, do dự hai giây rồi mới chậm rãi nói: “Ông không cảm thấy tò mò vì sao tôi đột nhiên đến nhà họ Phạm sao?”
“Tò mò nhưng cũng không tò mò, cái gì cũng phải có lý do của nó.”
“Ngược lại, điều khiến tôi không ngờ là chuyện năm đó lại do nhà họ Đặng gây ra.” Ông cụ Phạm cười một tiếng.
Ông cụ Diệp cũng vô cùng sửng sốt khi nghe những lời này, đồng thời cũng lắc đầu bất lực.
Ban đầu, chuyện của Diệp Thiên Long và mẹ của Kim Tuyết Mai, thật sự ông cụ Diệp có đứng ra ngăn cản.
Nhưng ông cụ dù có tàn nhẫn đến đâu cũng không thể sai người đuổi giết người phụ nữ đang mang thai con của nhà họ Diệp!
Đến khi biết người nhà họ Đặng ra tay thì đã quá muộn.
Hơn nữa bản thân ông cụ cũng làm chuyện có lỗi với ông cụ Đặng vì thế cũng khó mà chất vấn ông cụ Đặng..
Ông cụ Diệp rất xem trọng thể diện của bản thân vì thế sẽ không ra mặt xử lý chuyện này, vì thể chỉ còn cách bỏ mặc tất cả.
Chỉ là ông cụ không ngờ rằng quả bom được chôn dưới đất cách đây 20 năm cuối cùng lại nổ ra một vụ kinh thiên động địa đến như thế.
“Ban đầu tôi đã đuổi cô ta đi, hơn nữa còn âm thâm dùng tên của người khác để gửi cho cô ta một tấm thẻ, bên trong có hơn ba tỉ triệu.”
“Ba tỉ đó đủ để cô ta sống hết quãng đời còn lại.”
“Thế nhưng những chuyện sau đó tôi lại không can thiệp vào.”
Ông cụ Diệp cũng nhớ lại rất nhiều chuyện trong quá khứ và không khỏi thở dài một hơi.
Ông cụ Phạm khẽ gật đầu một cái, cũng không bình luận quá nhiều.
Ban đầu, không có nhiều người biết về chuyện đó.
Tuy nhiên, chỉ cần ai biết, thì cũng cho rằng chính ông cụ Diệp là người đã thuê sát thủ giết người yêu của Diệp Thiên Long.
Tuy nhiên, sau hơn hai thập kỷ, sự thật cuối cùng cũng được hé lộ.
Và gia đình họ Đặng cuối cùng đã phải nhận hình phạt mà họ đáng phải nhận.
“Tôi sẽ không nói về quá khứ. Bây giờ Tuyết Mai có thể trở lại, tôi thực sự rất vui.”
“Thật ra, hôm nay tôi đến đây để hỏi ông…”
“Nhà họ Đặng bị tiêu diệt, ông cảm thấy như thế nào?”
Hỏi xong câu này, ông cụ Diệp nhìn thẳng vào ông cụ Phạm.
“Không ai có thể ngăn cản chiều hướng phát triển”.
Ông cụ Phạm vuốt râu, cười một tiếng, ý vị sâu xa.
Ông cụ Diệp cau mày, nhìn ông cụ Phạm một cái, thế nhưng chân mày nhanh chóng giản ra.
Ông cụ Diệp biết ông cụ Phạm đang có chút thất thần.
Khi còn trong quân đội, ông cụ chỉ thích ra ngoài nghiên cứu những việc mà người ngoài không hiểu.
Khi đó, ông cụ Diệp nhiệt huyết sôi trào, làm sao có thể tin tưởng những việc thế này chứ?
Tuy nhiên, khi chúng ta lớn hơn, chúng ta càng biết nhiều và hiểu biết nhiều hơn, chúng ta cũng sẽ cảm thấy kinh ngạc về nhiều thứ.
Ông cụ Diệp cũng không phải là một ngoại lệ.
“Ông nói, xu hướng chung sao? Xu hướng chung là gì?” Ông cụ Diệp đặt tách trà xuống, hỏi.