Tuy Phạm Thanh Nhiên không mở âm thanh vì sợ ảnh hưởng người khác, nhưng Cao Phong vẫn có thể nhớ được tiếng xương gãy răng rắc lúc đó.
“Trước hết xem thử rồi lại cân nhắc.”
Phạm Thanh Nhiên nghiền ngẫm rồi cười một tiếng, đưa tay ấn nút âm lượng hai lần, vặn cho nhỏ lại một chút.
Cũng chính vào lúc này, Cao Phong trong video, hai tay kẹp cổ trâu điên, sau đó đột nhiên vặn vẹo giống như vặn bánh quai chèo.
“Răng rắc răng rắc!”
Một tiếng gãy xương lanh lảnh vang lên, truyền ra từ trong điện thoại, được Cao Phong nghe rõ ràng.
Mà trâu điên trong video cũng sự vặn cổ này mà trực tiếp ngoẹo cổ đến biến dạng rồi tử vong tại chỗ.
Nhịp tim Cao Phong bắt đầu gia tăng tốc độ, ban đêm anh đã liên tiếp giết cha người, không biết Phạm Thanh Nhiên có quay được toàn bộ hay không.
Chẳng qua video đến đây thì đã tạm ngừng.
Cuối cùng dừng ở đây, Cao Phong đứng lên, quay đầu nhìn về phía bóng hình bên ngoài ngõ nhỏ.
Sau đó tiếng bẻ gãy cổ trâu điên lúc ấy của Cao Phong bỗng nhiên vang lên, anh bỗng nhiên có cảm giác có người ngoài ngõ nhỏ nhìm chằm chằm mình, lúc này anh mới quay đầu nhìn, chẳng qua khi đó cũng không phát hiện điều gì.
Bây giờ nghĩ lại, nhất định lúc đó đã được người ta thu lại.
Chuyện này là do anh sơ sẩy.
Nhưng dưới tình huống lúc đó, Cao Phong không thể không ra tay, nếu không rất có thể sẽ bị bọn trâu điên đánh chết tại chỗ.
“Thế nào, đặc sắc chứ?”
Lần này Phạm Thanh Nhiên hỏi rất tự tin.
Một lần vừa rồi đó chỉ là ngoài ý muốn, đây mới là sự bất ngờ mà cô ta chuẩn bị cho Cao Phong.
Trong lòng Cao Phong lúc này quả thật hơi hoảng hốt.
Mặc dù Phạm Thanh Nhiên chỉ quay được anh giết một người, nhưng một người này đã đủ để phán tội chết cho Cao Phong.
Có một số việc, không tra được thì thôi.
Nếu người có lòng muốn trị mình thì chuyện đó tuyệt đối sẽ mang đến phiền phức lớn cho mình.
Nếu như Phạm Thanh Nhiên thật sự phát video này ra ngoài thì đến lúc đó các tạp chí lớn lại thêm dầu vào lửa lớn sẽ tạo thành một đợt dư luận cực kỳ bất lợi với Cao Phong.
Cho dù tạm thời bên trên không bắt Cao Phong, nhưng đến lúc đó mọi người truyền miệng, tổng giám đốc khu thương mại Kiên Thành xem mạng người như cỏ rác, là tội phạm cố ý giết người, hậu quả như vậy cho dù Cao Phong cũng không thể không thừa nhận.
Dưới tình huống đó, trắng cũng có thể nói thành đen, cho dù Cao Phong phòng vệ chính đáng thì cũng không ai ủng hộ anh.
“Anh đang nghĩ gì? Nghĩ làm sao để thoát tội sao?”
“Không cần ngây thơ, người đó đúng là muốn giết anh, mà lúc anh phản kích cũng xem như phòng vệ chính đáng.”
“Nhưng lúc ấy anh ta đã nằm dưới đất, còn bị anh đánh gãy tay chân, đã mất đi năng lực giết anh.”
“Mà anh vẫn không hề do dự giết anh ta, cho nên anh chính là cố ý giết người.”
Phạm Thanh Nhiên khiến Cao Phong hơi nhướng mày, nhịp tim bắt đầu gia tốc.
“Theo Điều hai trăm cha mươi hai Bộ luật Hình sự Việt Nam: Cố ý giết người sẽ bị kết án tử hình, tù chung thân hoặc hơn mười năm.”
“Trường hợp nhẹ thì thời hạn cha năm trở lên và mười năm trở xuống.”
“Anh cảm thấy anh có thể tiếp nhận chuyện đó không?” Khóe miệng Phạm Thanh Nhiên cong lên, nhìn chằm chằm Cao Phong hỏi.
“Lấy ra.”
Cao Phong vô cùng bực bội, đưa tay muốn cướp lấy điện thoại.
Nhưng Phạm Thanh Nhiên đã sớm đề phòng, một tay rụt tay lại.
“Tôi không phải sợ anh xóa video của tôi, tôi chỉ đau lòng cho điện thoại của tôi.” Phạm Thanh Nhiên cười lạnh nói: “Anh cho rằng vật quan trọng như vậy thì tôi sẽ không sao lưu trước sao?”
Cao Phong hơi cắn răng, chậm rãi nắm chặt bàn tay, giọng nói trầm thấp hỏi: “Chuyện này còn ai biết nữa?”
“Thế nào? Muốn giết người diệt khẩu?”
“Tôi có thể cam đoan với anh, chỉ cần tôi xảy ra chuyện thì anh lập tức sẽ bị bắt.”