“Bịch!”
Long Tuấn Hạo chìa bàn tay ra rồi bỗng nhiên đánh vào sau gáy Liễu Tông Trạch, kéo theo Liễu Tông Trạch còn đang hôn mê mà rời khỏi.
“Anh Phong, bên này phải giải quyết ra sao?” Khúc Đại Minh hỏi.
“Mang theo thi thể của Cao Mỹ Lệ, giao cho chú Lâm Quân.”
“Dù sao cũng đã từng yêu đương qua lại với Tông Trạch, hãy giữ cho cô ta được toàn thây.” Cao Phong giơ tay chỉ về phía một chiếc xe ô tô ở đằng xa.
“Vâng!” Khúc Đại Minh gật đầu, vội vàng tiến lên phía trước, ôm Cao Mỹ Lệ lên đưa tới chiếc xe của Lâm Vạn Quân.
Sau đó, xe của Lâm Vạn Quân lập tức rời khỏi, không một chút chần chờ.
“Anh Phong, còn những kẻ này thì sao?”
Sau khi Khúc Đại Minh làm xong mọi việc, lại trở về bên cạnh Cao Phong.
Những người mà anh ta chỉ là nhóm Thuận Hiếu Hòa.
Trên trời, sấm sét đùng đùng, mưa càng nặng hạt và điên cuồng trút xuống.
Thỉnh thoảng vài tia chớp lóe sáng, ánh sáng tím phản chiếu trên gương mặt của Cao Phong làm cho anh tăng thêm vài phần sát khí.
“Giết!”
Cao Phong khẽ xua tay, sau đó ngoảnh đầu nhìn dòng sông ở phía xa.
Anh vốn dĩ muốn giữ lại mạng của những kẻ này, bởi vì chúng còn có tác dụng.
Nhưng Liễu Tông Trạch còn tự tay giết chết Cao Mỹ Lệ.
Vậy những kẻ này có tư cách gì mà được sống tiếp?
Coi như là một chút an ủi dành cho Liễu Tông Trạch vậy.
“Vâng!”
Khúc Đại Minh nhận lệnh rồi rời đi.
“Giơ súng! Giết!”
Sau một tiếng hét, hàng loạt binh sĩ Phong Hạo đồng loạt nâng súng bóp cò.
“Đoàng đoàng!” Viên đạn điên cuồng bắn ra.
“Cao Kình Thiên, con mẹ nó, biết thừa mày sẽ không tha cho bọn tao, mày là kẻ tiểu nhân bỉ ổi!”
“Kẻ tiểu nhân nói một đằng làm một nẻo!”
“Nói lời không giữ lấy lời, cho dù làm quỷ, bọn tao cũng không tha cho mày!”
Thuận Hiếu Hòa và mọi người tức giận hét lên.
Nhưng đó cũng đã trở thành câu nói cuối cùng trong cuộc đời bọn họ.
“Cạch cạch cạch.”
“Đoàng đoàng.”
Hàng nghìn khẩu súng tiểu liên, thân súng không ngừng rung động, tức giận mà bắn ra vô số ngọn lửa.
Những tên binh sĩ Phong Hạo dường như cũng đang giải tỏa những bực bội trong lòng.
Mưa đạn dày đặc, thậm chí so với làn mưa còn dày hơn gấp mấy lần.
Thuận Hiếu Hòa và những người khác vẫn muốn kháng cự, nhưng đối mặt với số lượng người và vũ khí mạnh lớn hơn họ gấp mười lần, ngay cả cơ hội để kháng cự họ cũng không có!
“Phụt! Phụt!”
Máu vương vãi khắp nơi, đạn không ngừng xuyên qua ngực, trán và cánh tay.
Đám người Thuận Hiếu Hòa thi nhau ngã xuống, máu loang ra từng lớp. Ngay cả trong đêm mưa như trút nước này cũng có thể ngửi thấy mùi máu tanh nồng đậm.
Tiếng súng, tiếng sấm, tiếng mưa vang lên không ngớt.
Ánh lửa, giọt mưa, giọt máu, không ngừng bắn tung tóe.
Máu tươi, nước mưa, nước mắt hòa vào làm một.
Hai phút sau, cuộc giao tranh kết thúc, tiếng súng cũng biến mất.
Giữa quảng trường, hàng trăm xác chết nằm ngổn ngang, máu tươi nhiễm đỏ cả một vùng đất rộng lớn.
Máu hòa trộn với nước mưa không ngừng chảy xuống tạo thành một dòng chảy nhỏ ngang qua chân Cao Phong chảy vào lòng sông.
Máu chảy thành sông.
Mưa vẫn trút xuống, rào rào không ngừng nghỉ.