“Ha ha ha!”
Cả đám ai cũng cười nghiêng ngả.
Long Tuấn Hạo mặt đỏ tía tai, đứng lên từ mặt đất.
“Xéo đi! Ông đây quỳ xuống với anh Phong thì sao nào?”
“Ông nói cho cậu biết, có bao nhiêu người ngay cả cơ hội quỳ với anh Phong cũng không có đấy!”
“Anh Phong là đại ca của tôi, như anh trai như cha biết chưa?”
Long Tuấn Hạo đứng lên với khí thế cây ngay không sợ chết đứng, lên tiếng giải thích rất chững chạc đàng hoàng.
“Cậu có mà cãi cùn thì có, như anh trai như cha thì cậu gọi anh Phong một tiếng cha xem nào!”
“Cậu mà gọi được thì tôi phục cậu giỏi! Cả cái thủ đô này, cậu muốn đi bất cứ nơi nào thì tôi đứa đi nơi đó, tôi mời!” Liễu Tông Trạch bĩu môi nói.
Long Tuấn Hạo trừng to mắt, quát lớn: “Cậu thách tôi đấy à?”
“Đang thách cậu đấy thì sao nào?” Liễu Tông Trạch bĩu môi thêm lần nữa.
“Cha!” Long Tuấn Hạo không lằng nhằng, gọi một tiếng với Cao Phong.
“Cậu xéo đi! Tôi có con rồi.”
Cao Phong cười mắng một câu, đưa tay sờ lên bụng dưới của Kim Tuyết Mai.
“Em mặc kệ, em cũng gọi rồi đấy. Tối hôm nay, Tông Trạch phải mời khách đó.” Long Tuấn Hạo lên tiếng.
“Mời! Mời hết! Cậu muốn đi đâu thì đi đến đó!” Liễu Tông Trạch sụp đổ tại chỗ, đồng ý luôn cho xong chuyện.
Cao Phong đã bình an tỉnh lại cho nên tâm trạng của mọi người ai nấy đều vui vẻ.
Đùa nhau một lúc, Long Tuấn Hạo mới gọi bác sĩ đến.
Bác sĩ vội vàng tiến hành kiểm tra tổng thể một lần nữa cho Cao Phong.
“Không thể nào…”
“Dựa vào kinh nghiệm chẩn đoán lâm sàng được tích lũy mười năm của tôi thì thời gian nhanh nhất mà anh Cao Phong tỉnh lại cũng phải đến sáu giờ sáng ngày mai mới có thể.”
Trong lúc bác sĩ tiến hành kiểm tra cho Cao Phong vẫn lẩm bẩm trong miệng liên tục.
Cả người từ trên xuống dưới có nhiều vết thương, chảy nhiều máu đến mức vượt qua năng lực bộc phát cực hạn của thân thể.
Nếu đổi lại là người bình thường thì ít nhất cũng phải nằm ba ngày thậm chí một tuần.
Cho dù Cao Phong chỉ dùng những loại thuốc tốt nhất thì ít nhất cũng phải hai ngày!
Nhưng từ tối hôm qua được đưa đến bệnh viện đến bây giờ còn chưa tới hai tư tiếng thì Cao Phong đã tỉnh lại.
Thật sự khiến cho bác sĩ không khỏi than thở.
“Em cứ nghĩ anh Phong trâu như vậy cũng xong rồi.”
Long Tuấn Hạo cười ha ha nói với vẻ tràn đầy tự hào.
“Đúng thật là rất trâu.”
“Tố chất thân thể của anh Phong thật sự vô cùng tốt, có phải ngày thường anh hay kiên trì rèn luyện không?” Bác sĩ không nhịn được hỏi.
“Đúng.” Cao Phong cũng không giải thích thêm mà chỉ cười gật đầu.
Tố chất thân thể chiến binh vốn mạnh hơn người bình thường, điều này cũng dễ hiểu.
Hơn nữa dù lúc này Cao Phong bị thương nhưng anh lại không cảm thấy khó chịu mà lại cảm thấy cơ thể vô cùng nhẹ nhõm.
Giống như là luân phiên chinh chiến ngày hôm qua đã phá vỡ gông xiềng nào đó trên người khiến anh rất thoải mái.
“Thật sự rất tốt! Kiểm tra xong rồi, không sao hết.”
“Kế tiếp anh Phong chỉ cần tĩnh dưỡng mấy ngày chờ vết thương lành là có thể xuất viện.”
“Anh Phong yên tâm, thuốc chúng tôi dùng đều là loại tốt nhất trong nước, bảo đảm tốc độ khôi phục rất nhanh, sẽ không làm trễ chuyện quan trọng của anh đâu.” Bác sĩ dọn dẹp các loại dụng cụ, cười nói.
“Làm phiền anh rồi.” Cao Phong cười gật đầu.
“Anh Phong khách sáo quá.” Bác sĩ vội vàng xua tay, sau đó rời khỏi phòng bệnh.
Bác sĩ vừa đóng cửa phòng bệnh vừa cảm thán trong lòng.
Mặc dù địa vị Cao Phong cao nhưng vẫn hiền hòa trong việc đối nhân xử thế.
Tốt hơn mấy nhà giàu mới nổi có chút hơi tiền mà khinh thường người khác nhiều.
Có lẽ người ta thành công cũng chính vì vậy.