Không gọi điện thoại tới có nghĩa là các chi nhánh trong thành phố của Khối Tập đoàn Đế Phong không hề bị ảnh hưởng đúng không?
Sau khi suy nghĩ một lát thì Cao Phong quyết định chủ động gọi một cuộc cho Lâm Vạn Quân.
“Cậu Phong, các chi nhánh trong thành phố cứ cách nửa giờ đồng hồ sẽ liên lạc với tôi một lần. Bây giờ tất cả mọi thứ đều bình thường, những nhân viên công tác trong ngành của nhà họ Phạm cũng đang nỗ lực hết sức để giúp đỡ chúng ta.”
Sau khi bắt máy, Lâm Vạn Quân thông báo tình hình lúc này cho Cao Phong ngay lập tức.
Cao Phong nghe ông ta nói vậy thì hơi nhíu mày mà trầm ngâm vài giây rồi khẽ nhếch miệng vì vẫn chưa nghĩ thông.
Chẳng nhẽ Phạm An Quốc thực sự biết điều mà nhìn xa trông rộng rồi à?
Hay là nói dù Phạm Thanh Nhiên đã lấy cái chết của mình ra để ép buộc nhưng vẫn không có tác dụng gì cả?
Hay là do… nhà họ Phạm kiêng dè mối quan hệ của nhà họ Diệp nên mới không dám tự mình ra tay?
Dẫu sao thì việc giữa Cao Phong và nhà họ Phạm cũng nhờ Trọng Dương Bình đích thân đứng ra hòa giải.
“Lão Lâm Quân, không được khinh suất, phải giữ vững tình thần cảnh giác và luôn luôn nắm bắt tình hình nhé.”
“Bây giờ Phạm An Quốc vẫn chưa liên lạc với tôi, tôi không biết ông ta đang có ý nghĩ như thế nào đây.” Cao Phong lại dặn dò một câu.
“Vâng, tôi rõ rồi.” Lâm Vạn Quân trả lời bằng giọng nghiêm túc.
Cao Phong cúp máy, sau khi suy nghĩ một lát thì anh lại gọi điện thoại cho Long Tuấn Hạo.
Nhà họ Phạm không ra tay với các chi nhánh trong thành phố của Khối Tập đoàn Đế Phong thì có khi nào bên đó sẽ táy máy tay chân từ phía nhập cảnh hay không?
“Anh Phong, anh có điều gì muốn dặn dò à? Sao tôi cảm giác có điều gì đó không đúng lắm nhỉ?” Sau khi điện thoại kết nối thành công thì Long Tuấn Hạo vội vàng hỏi.
“Bây giờ tình hình của Khối Tập đoàn Phong Hạo như thế nào rồi? Chuyện quá cảnh có suôn sẻ không?” Cao Phong hỏi một cách vội vàng.
“Thuận lợi lắm anh, cực kỳ thuận lợi luôn đó, cứ gọi là thẳng tắp một đường luôn. Chỉ cần lấy ra ký hiệu đặc thù của Khối Tập đoàn Phong Hạo là bên kia sẽ cho chúng ta qua luôn. Cách đối xử này khiến tôi sảng khoái chết đi được.”
“Bây giờ có khoảng bốn mươi triệu binh sĩ đã tiến vào rồi, họ đang nghĩ cách đuổi đến Thành phố Hà Nội.” Long Tuấn Hạo vội vàng báo cáo tình hình.
“Từ đêm nay đến ngày mai, số binh sĩ nhập cảnh chắc sẽ rơi vào khoảng tám mươi triệu người và tầm khoảng thời gian này ngày mai thì có thể họ đã có mặt ở Thành phố Hà Nội rồi.”
“Chậm nhất cũng chỉ là sáng ngày kia thôi.” Long Tuấn Hạo lại bổ sung một câu.
Cao Phong gật đầu một cái rồi nói: “Được rồi, không cần gấp gáp, phải hành động thật cẩn thận, có bình tĩnh thì mới mong chiến thắng, hiểu không?”
“Anh Phong yên tâm đi, em và Tông Trạch vẫn luôn giám sát toàn bộ quá trình mà.” Long Tuấn Hạo gật đầu một cái rồi trả lời bằng giọng thản nhiên.
Cao Phong cúp máy rồi đặt điện thoại di động xuống.
Rốt cuộc là nhà họ Phạm đang toan tính điều gì đây?
Không ra tay với bất kỳ một chi nhánh nào trong phố của Khối Tập đoàn Đế Phong, cũng kiểm soát sự ra vào của binh sĩ Phong Hạo.
Rốt cuộc là Phạm An Quốc có ý gì đây?
“Anh Kình Thiên, anh xuống ăn cơm đi, chị Tuyết Mai đích thân làm salad hoa quả rồi đấy anh.”
Trong sân biệt thự, Kim Tuyết Mai, Kim Vũ Kiên và Cao Tử Hàn đều ngẩng đầu lên nhìn về phía Cao Phong.
“Ừ, anh xuống ngay đây.”
Cao Phong ngồi đợi thêm một lúc, đang định xuống lầu ăn cơm thì điện thoại di động lại vang lên.
Lần này trên màn hình điện thoại hiển thị tên của Phạm An Quốc.
“Tới rồi.”
Khóe miệng Cao Phong khẽ cong lên, anh cầm điện thoại lên rồi hướng về phía ba cô gái đang đứng đợi mà đè tay xuống. Đám người Kim Tuyết Mai cũng hiểu kí hiệu của anh nên vội vàng ngậm miệng không nói gì nữa.
Cao Phong đợi mấy giây rồi mới bắt máy.
“Khụ khụ, chào… chào cậu Phong.” Phạm An Quốc ho khan một hồi rồi trả lời, trong giọng nói của ông ta thoáng có sự ngượng ngùng.
“Có chuyện gì thế?” Giọng nói của Cao Phong rất bình thản, thể hiện thái độ không buồn không vui.