“Trong khu thương mại có gà chó quấy rối nên tôi đến nhà họ Phạm tìm một nơi yên tĩnh.” Cao Phong bình tĩnh đáp.
Sau đó, sắc mặt Phạm An Quốc đỏ bừng.
Lời của Cao Phong chẳng phải đang nói về tay sai của Phạm An Quốc hay sao?
Ngay cả Phạm An Quốc cũng bị anh mắng chung.
Trợ lý của Phạm An Quốc bước tới, nhẹ nói: “Cao Phong, cậu phải hiểu rằng nếu cậu cầm không được khu thương mại Kiên Thành là chuyện của chính cậu.”
“Cậu không có nền tảng ở thủ đô, nhưng cậu nắm giữ một khu thương mại quan trọng thì ai sẽ phục cậu?”
“Đây là chuyện của cậu, không thể trách người khác.”
Cao Phong không quan tâm đến lời nói của trợ lý, coi như không nghe thấy, thậm chí không thèm nhìn ông ta.”
Dường như ông ta không có tư cách để nói chuyện với Cao Phong.
Chỉ có Cao Phong tự biết anh đang đợi cái gì.
Người ở Phạm An Quốc đang nói chuyện tên là Tào Lập Tin.
Ông ta chính là trợ lý của Phạm An Quốc, cũng chính tâm phúc của Phạm An Quốc.
Phạm An Quốc với tư cách là người đứng đầu nhà họ Phạm, thân phận của Tào Lập Tin tự nhiên càng lên cao.
Nhìn vào thủ đô to lớn này, ngoại trừ nhà họ Diệp và nhà họ Đặng ra thì ông ta đi tới đâu cũng được đối xử với đãi ngộ cao.
Cho dù là người của mấy gia tộc nhỏ khi gặp ông ta thì sợ cũng phải cho ba phần mặt mũi, ai dám dễ dàng bỏ qua lời nói của ông ta?
Cho nên lúc này Cao Phong làm chuyện này, liền khiến trong lòng ông ta cực kỳ tức giận, nhìn thấy Cao Phong một mình đến trong lòng càng thêm khinh thường.
“Cao Phong, cậu có ý gì, khi có người nói chuyện với cậu là cậu liền phớt lờ?”
“Một người không có học thức, không có giáo dục như cậu thì làm sao có tư cách giành được khu thương mại Kiên Thành?”
“Chẳng qua là do vận may quá tốt, người ngốc cũng có phúc của người ngốc?” Tào Lập Tin đột nhiên quát lên.
Toàn bộ quá trình này Phạm An Quốc cũng không nói gì, chỉ là nheo mắt nhìn Cao Phong.
Cuối cùng, Cao Phong chậm rãi quay đầu liếc nhìn Tào Lập Tin.
Không nói lời nào, đôi mắt sâu thẳm như bầu trời đầy sao rộng lớn nhưng lại bao hàm sát khí.
Tào Lập Tin và Cao Phong nhìn nhau trong hai giây, mấy lời định nói cũng đột nhiên nuốt trở lại.
Vừa nãy khi đối mắt với ánh mắt đó, ông ta cảm giác giống như bị tử thần nhìn chằm chằm, điều này khiến ông ta không khỏi cảm thấy kinh hoàng.
“Hừ!” Tào Lập Tin hừ lạnh không nói nữa, quay đầu đi.
“Nhà họ Phạm ở thủ đô có gia thế có sự nghiệp lớn, ngay cả người trong nhà cũng có thể nói chuyện như thế này, Cao Phong được mở mang tầm mắt rồi.” Giọng điệu của Cao Phong đùa cợt, mang ý trào phúng.
Người nhà họ Phạm đứng sau Phạm An Quốc, cũng như các nhân viên bảo vệ của nhà họ Phạm, lúc này đều âm thầm cứng lưỡi.
Mấy nhân vật lớn cùng đấu đá với nhau thật khiến cho người ta không khỏi thán phục.
Bề ngoài thì có vẻ ôn hòa như đang tán gẫu bình thường, nhưng thực ra lại hàm ý sắc bén, anh qua tôi lại, không ai chịu thiệt.
Có câu là phải chào trước rồi đánh sau, trong lời chào này vẫn ẩn chứa một con dao mềm!
“Cậu bạn Cao Phong, đừng để ý. Mặc dù Lập Tin nói hơi quá nhưng đó là sự thật.”
“Khu thương mại Kiên Thành lớn như vậy, cậu vốn không có nền tảng, dù sao cũng khó nuốt.”
“Nếu để cho một số thế lực lớn nắm giữ thì chuyện này đương nhiên sẽ tránh được mấy chuyện khó, ví dụ như cậu xem nhà họ Phạm của tôi như thế nào?” Phạm An Quốc nhẹ giọng hỏi.
Giọng điệu khá tự tin.
Dường như mọi thứ đều nằm trong tầm kiểm soát của ông ta.
Cao Phong trong lòng hơi động, hỏi: “Gia chủ Phạm là có ý gì?”
Anh phải thừa nhận rằng trước thực lực của nhà họ Phạm, cuối cùng thì anh cũng có phần yếu thế.
Vì vậy, nếu có thể giải quyết chuyện này mà không cần đánh nhau, với tính cách của Cao Phong, chắc chắn anh sẽ không cự tuyệt.