Liễu Tông Trạch nghiến răng nghiến lợi, sau đó giẫm lên vai Cao Anh Hạo, tay kia đột nhiên dùng lực kéo mạnh ra phía ngoài.
“Á!”
Cao Anh Hạo mới vừa ngất đi lại một lần nữa hét lên rồi đột ngột tỉnh lại.
“Chết đi cho tao!”
Liễu Tông Trạch gầm lên, dùng hai tay siết chặt hai cổ tay của Cao Anh Hạo, hai cánh tay đột ngột bị buộc lại.
Giống như cành liễu rủ xuống, anh ta kéo mạnh cánh tay Cao Anh Hạo rồi xé rách nó ra.
“Rắc rắc rắc!”
Xương bị gãy vụn, đúng là thịt nát xương tan.
“Phụt!”
Xương vỡ ra, máu ngay chỗ xương nứt trào ra như suối.
“Ối! Á! Á!”
Cao Anh Hạo hét lên một tiếng hét thất thanh, vang vọng trên hòn đảo của nhà họ Cao.
“Chết đi!”
Liễu Tông Trạch ném cánh tay của Cao Anh Hạo ra phía sau hắn.
Cánh tay kéo lên một đường cong máu văng tung tóe trong không trung, sau đó rơi xuống biển.
“Ầm!”
Đột nhiên, một con cá mập dưới biển nhảy lên há to mồm ngoạm lấy cánh tay, rồi quay đầu bơi đi.
Trên mặt biển, máu tươi loang ra thật đáng sợ.
“A! Giết tao đi! Cầu xin mày giết tao đi!”
Cao Anh Hạo phải chịu một nỗi đau khủng khiếp như vậy, thật sự là sống không bằng chết.
“Cao Kình Thiên, tao nói cho mày biết! Tao không chỉ muốn giết ông nội mày, tao còn muốn giết mày nữa!”
“Tao muốn giết mày, sau đó đè Tuyết Mai xuống đất, tao sẽ chơi ả! Haha!”
Cao Anh Hạo hét lớn, sắc mặt tái nhợt vô cùng, đau đến mức muốn ngất đi.
Bây giờ anh ta muốn chết, thật sự rất muốn chết.
“Mày biết không, tao muốn giết đứa con trong bụng ả!”
“Ha ha! Chỉ chút xíu nữa thôi là tao đã có thể phá thai cho ả rồi.”
“Nhưng không sao, tao thích phụ nữ có thai hơn, ha ha! Cao Kình Thiên, thằng khốn nạn mày giết tao đi!”
Cao Anh Hạo cố ý chọc giận Cao Phong, ngôn ngữ dơ bẩn bật ra từ trong miệng anh ta.
“Lúc đầu, tôi ủng hộ Lương Minh Hiệp và để anh ta đánh anh thành kẻ ngốc, cũng chính tôi đã cho người đuổi giết anh và Kim Tuyết Mai.”
“Còn có việc Cao Bằng muốn làm nhục Kim Tuyết Mai, tôi cũng biết, tôi còn cho cậu ta một ít thuốc, để cho cậu ta dùng sức làm thịt cô ta đấy, ha ha ha!”
“Có tức hay không? Con mẹ nó, nó muốn làm với vợ của anh!”
Cao Anh Hạo thành công, anh ta đã thành công trong việc chọc giận Cao Phong.
Hô hấp của Cao Phong dần trở nên gấp gáp, sau đó trong mắt anh bắt đầu vằn lên tia máu, làm cho người ta vô cùng sợ hãi.
“Cao Kình Thiên, tôi…”
“Câm miệng, điếm con mẹ mày ấy!”
Liễu Tông Trạch đột nhiên giơ một hòn đá lên đập nó vào miệng Cao Anh Hạo.
“Cốp!”
Giọng nói của Cao Anh Hạo đột ngột dừng lại, hai hàm răng bị Liễu Tông Trạch đập gãy bảy tám cái.
“Được! Anh muốn chết phải không? Dễ thôi, tôi sẽ giúp anh được toại nguyện!”
Cao Phong đột nhiên bước tới, nắm lấy bàn chân của Cao Anh Hạo, sau đó trực tiếp đi về phía bãi biển.
“Bịch bịch, bịch bịch… ”
Cao Anh Hạo bị Cao Phong kéo lê đi, thân thể không ngừng bị ma sát với mặt đất.
“Cao Phong, anh muốn làm gì vậy…”
Cao Anh Hạo bây giờ bị thiếu vài cái răng, nói chuyện nghe không rõ.
Lúc này, Cao Anh Hạo bị Cao Phong kéo về phía trước, giống như đang kéo một con chó chết, trông vô cùng thê thảm.