“Trò đùa trẻ con của bọn họ thì có thể mở một con mắt nhắm một con mắt được, nhưng một khi mọi việc thay đổi đến một mức độ nào đó thì nhất định bọn họ ra mặt giải quyết, nếu không khi sự việc càng rắc rối thì sẽ càng khó giải quyết hơn.”
Cao Phong trầm mặc mấy giây rồi anh bắt đầu nói ra suy đoán của mình.
“Đương nhiên, cũng có khả năng là do ông cụ nhà họ Phạm, tôi có thể nhìn ra ngày hôm nay ông cụ nhà họ Phạm đang nói dối, thế nhưng ông ta cũng không nói dối hoàn toàn đâu.”
“Chí ít là lúc nói chuyện với tôi thì ông ta vẫn thẳng thắn với tôi, còn muốn kết bạn với tôi.”
Cao Phong vừa cau mày, vừa chậm rãi nói ra suy đoán của mình.
“Cậu Phong, ý của cậu là, ông cụ nhà họ Phạm muốn có mối quan hệ tốt với anh, sau đó nhà họ Diệp đứng ra nói chuyện nữa, cho nên nhà họ Phạm muốn thuận theo nên mới đồng ý bước lên bậc cầu thang này?” Khổng Duệ Chí cũng suy nghĩ kỹ càng.
“Rất có thể như vậy, nếu không thì tôi cũng không thể nào giải thích tại sao bỗng nhiên Phạm An Quốc lại thay đổi thái độ nhanh như vậy.”
“Tiếp xúc với ông ta mấy lần nên tôi cũng hiểu rõ, thực ra ông ta cũng không phải là loại người sẽ dễ dàng thay đổi thái độ.” Cao Phong suy nghĩ một chút rồi nói.
Khổng Duệ Chí còn muốn nói điều gì nữa, thế nhưng ông ta đã bị Cao Phong trực tiếp ngắt lời ông ta.
“Được rồi, ông cũng không cần nói chuyện này nữa, không cần nói quá trình, chỉ nhìn kết quả, chỉ cần kết quả có lợi đối với chúng ta là được rồi.”
“Ông đi book giúp tôi một vé máy bay đi, ngày mai tôi sẽ về Thành phố Hà Nội!”
Nói tới đây, trong mắt của Cao Phong lóe lên sự chờ mong.
Đi về nhà!
Đây quả là ba chữ khiến người ta không nguôi nhớ mong mà!
Chắc chắn mọi người trong nhà đã đợi anh rất lâu rồi!
Thế nhưng, Khổng Duệ Chí do dự một chút, nhưng anh ta nói rằng: “Cậu Phong, có thể đợi thêm một ngày nữa hay không?”
“Không thể.” Cao Phong trả lời ngay theo bản năng.
Nỗi nhớ nhà tựa như con chim lạc bầy, chỉ sợ là không ai có thể lý giải được tâm trạng nhớ nhà của người xa quê.
Khổng Duệ Chí gãi đầu, trên mặt ông ta hiện lên vẻ mặt khó xử.
“Cậu Phong, không phải là tôi muốn phản kháng mệnh lệnh của cậu, chỉ là bây giờ chúng ta vừa chiến đấu với nhà họ Phạm xong.”
“Thực ra mọi chuyện vẫn chưa đi đến kết quả cuối cùng, còn rất nhiều thứ chưa được ổn định.”
“Khu kinh doanh Kiên Thành vẫn chưa khai trương lại, cũng chưa lấy lại được sự náo nhiệt vốn có của nó.”
“Tôi cảm thấy chuyện này chỉ có cậu có thể làm tốt, cho dù người khác làm cũng không được.”
Nói tới chỗ này, Khổng Duệ Chí trầm mặc hai giây rồi nói tiếp: “Đồng thời tôi cũng cảm thấy, tuy nói bây giờ nhà họ Phạm đã đáp ứng yêu cầu của chúng ta rồi, thế nhưng vì cậu đã mất nhiều tiền tài và công sức ở Thành phố Hà Nội để sáng lập cơ nghiệp rồi, vì vậy nên nhất định cậu không thể dừng lại ở đó được.”
“Thành phố Hà Nội ở bên kia muốn phát triển thì cơ nghiệp ở đây cũng phải được phát triển chứ!”
“Vì một sự nghiệp bền vững trong tương lai, hay là cậu chờ thêm một ngày, xử lý mọi chuyện cho xong đã, anh thấy thế nào?”
Cao Phong nghe vậy, trong lòng anh suy tư trong gần nửa phút, cuối cùng anh vẫn không biết làm gì khác ngoài việc gật đầu.
Đúng là ý nghĩ trước đó của anh có hơi ích kỷ một chút.
Trong lòng anh chỉ muốn về Thành phố Hà Nội nhưng bên này anh vẫn có người đã từng giúp đỡ anh.
Nếu anh không nói một tiếng mà trực tiếp rời khỏi, vậy thì anh chẳng khác gì một tên khốn vong ân phụ nghĩa cả.
Dù sao chuyện anh có thể đánh tan nhà họ Phạm không thể không kể đến công lao của những người kia.
Chỉ dựa vào sức lực của một người là Cao Phong cũng sẽ không được coi trọng, càng không có cách nào làm nên nhiều chiến tích như vậy.
“Được, vậy thì sau ngày mai ông giúp tôi đặt vé máy bay đi, ngày mai tôi sẽ dùng một ngày để xử lý sạch sẽ tất cả mọi chuyện.”
“Sau đó chuyện bên này tôi sẽ giao cho mọi người xử lý.” Cao Phong trầm tư rồi gật đầu nói.
“Vâng, thưa cậu Phong, bây giờ tôi sẽ đi làm ngay.” Khổng Duệ Chí liền vội vàng gật đầu, sau đó ông ta rời khỏi, đi đặt vé máy bay cho Cao Phong.
Trong cuộc sống, không có cuộc vui nào là không tàn.
Thành phố Hà Nội có thể không tốt, nhưng Thành phố Hà Nội lại là nhà.