Nhưng Cao Phong không thèm nhìn Tôn Duệ Minh một cái, quay đầu nói với Kim Tuyết Mai: “Anh đã nói với em bao nhiêu lần rồi, không cần phải mệt mỏi như vậy, muốn công ty nào thì anh sẽ mua cho em, em còn cử nhất định lãng phí thời gian với loại rác rười này?”
“Em…” Đối với lời nói bá đạo của Cao Phong, Kim Tuyết Mai có chút á khẩu không trả lời được. “Hôm nay anh sẽ cho em tin, anh không phải đang nói khoác.” Cao Phong lạnh nhạt nói, giọng điệu cực kỳ tư tin.
Cao Phong nói xong, không đợi Kim Tuyết Mai đáp lời, liền trực tiếp tiến lên một bước.
Tay phải nhanh nhen nắm lấy cổ áo của Tôn Bảo Minh lạnh lùng nói: “Nói đi, chỗ dựa lớn nhất của mày là ai?”
Không đánh thì thôi, đánh rồi thì cả chỗ dựa cũng phải đánh.
Tôn Bảo Minh sững sở, sau đó cắn răng nói: “Cha tao là cổ đông của tập đoàn Liễu thi, Tôn Trình Tông, đây là công ty con của Liễu thị, mày thử đụng đến tao xem nào!”
“Ó?” Cao Phong nghe thế thì sững sờ, tập đoàn
Liễu thị?
Tôn Bảo Minh nhìn biểu hiện của Cao Phong, cho là Cao Phong bị hù, thì cười mỉa mai. “Sợ rồi? Sợ thì quỳ xuống xin lỗi tao, sau đó củt ra ngoài, để Kim Tuyết Mai tham gia vũ hội với tao, tao sẽ tha thứ cho mày!”
Bốp!
Ai ngo, Cao Phong đột nhiên vung tay lên, tát thêm một cải nữa, trực tiếp đánh Tôn Bảo Minh ngối phệt lên ghế sô pha. “Cây tập đoàn Liễu thị à!”
“Hôm nay tôi thật muốn xem xem, tập đoàn Liễu thị còn có thể giữ lại mày hay không.
Cao Phong cười mỉa mai, sau đó lấy điện thoại ra, gọi cho Liễu Gia Bình. “Anh Cao, có chuyện gì anh cứ dặn dò!”
“Tôn Trình Tông, là cổ đông của các người à?” Cao Phong lườm Tôn Bào Minh một chút.
Mà Tôn Bảo Minh, Kim Tuyết Mai, bao gồm cả giám đốc Phùng đều sững sờ nhìn Cao Phong nói chuyện điện thoại.
Liễu Gia Bình sừng sốt một chút, sau đó vội vàng trà lời: “Đúng vậy, là cổ đông của công ty tôi, sao vậy anh Cao?”
“Tôn Bảo Minh, đứa con trai ngu xuẩn của ông ta dám có ý đồ với vợ của tôi! Ông biết nên làm gì rồi chứ?” Cao Phong nói xong thì trực tiếp cúp điện thoại.
Chỉ cần nói câu này là được, không cần phải giải thích quá nhiều. Liễu Gia Bình không phải là một kẻ ngốc, vi vậy ông ta phải biết phải làm gì.
Cúp điện thoại xong, Cao Phong vênh váo ngồi vào ghế xoay, nhìn Tôn Bảo Minh.
Hôm nay anh sẽ tận mắt chứng kiến, Tôn Bảo Minh sẽ không còn gì cả. “Tổng giám đốc Tôn, anh không sao chứ?” Giám đốc Phùng vội vàng đỡ Tôn Bảo Minh lên.
Giám đốc Phùng cũng biết lần hợp tác này quan trọng như thế nào đối với xí nghiệp nhà họ Kim.
Nhưng cô ấy cũng không dám chỉ trích Cao Phong cái gì, chỉ có thể không ngừng an ùi Tôn Bảo Minh.
Kim Tuyết Mai khẽ thờ dài một hơi, biết chuyện này chắc là không còn mặt mũi nữa rồi.
Dù sao, Tôn Bảo Minh cũng có chỗ dựa là tập đoàn Liễu thị!
Công ty Minh Trạch ngược lại chẳng sao, nhưng
Liễu thị đâu dễ đối phó? “Trách ra cho tôi, không cần cô đỡ!”
“Anh là Cao Phong đúng không? Mẹ nó cứ giả vo di.” Tôn Bảo Minh hất giảm đốc Phùng ra, sau đó chi vào mặt Cao Phong mång. “Ha ha, tôi mà già thì so là anh chịu không nổi.” Cao Phong củi đầu nhìn thời gian một chút, nhẹ nhàng trà lời.
Tôn Bảo Minh còn định nói gì đó, lại thấy Cao Phong chậm rãi gió nắm đấm lên.
Kỳ Tuyết Mai và những người còn lại theo bản năng nhìn về phía tay của Cao Phong.
Năm ngón tay của anh mở ra, khóe miệng nhếch lên nụ cười tự tin, chậm rãi nói: “Năm phút, tôi sẽ cho Tôn Bảo Minh anh không còn gì cà.”
Khi Tôn Bảo Minh nhìn đến ánh mắt mạnh mẽ đây tự tin của Cao Phong, nháy mắt liền ngu ngo, nhưng sau đó lập tức phản ứng lại, tức giận mắng to: “Mẹ nó tao cũng cho mày năm phút, hôm nay mày không làm được, tao nhất định sẽ cho mày bò ra ngoài!”
Cao Phong nghiên ngẫm cười một tiếng, hơi chuyển động cái ghế, nhìn về phía cửa sổ.
Kim Tuyết Mai dùng ánh mắt phức tạp nhìn Cao Phong, muốn nói gì lại thôi.
Tập đoàn Liễu thi.
Liễu Gia Bình cúp điện thoại xong, nhất thời còn chưa kịp phản ứng.
Đợi đến khi hiểu ra, điện thoại trong tay ông ta rdi xuống, bộp một tiếng, vỡ màn hình. “Ninh bợ còn không xong lại còn mẹ nó di chọc người.”
“Tôn Trình Tông cái đo ngu ngốc nhà ông, mẹ nó chứ, tự mình tìm đường chết thì đừng có mà kéo tập đoàn Liễu thị của tôi vào!”