“Được. Không lên tầng nữa, bên cạnh có buồng nghỉ.” Lúc này Đàm Hồng Duy đã bị men rượu làm cho kích thích, ông ta đưa tay ra muốn bắt lấy Kim Tuyết Mai.
“Các ông cút ra!”
Cao Phong cắn răng, anh ngăn trước Kim Tuyết Mai.
“Đ*t! Chán sống à!”
Đàm Hồng Duy đưa tay đánh thẳng một bạt tai lên mặt Cao Phong.
Chu Hồng Trung cũng tháo lỏng cà vạt, đạp Cao Phong một cái rồi hất Cao Phong đụng phải tường. Suy cho cùng thì Cao Phong chỉ có trí tuệ của một đứa bé tám tuổi, toàn bộ khả năng chiến đấu từng có cũng đã mất đi theo trí nhớ.
Hơn nữa, sức mạnh của Cao Phong có thể đánh qua được mấy người phụ nữ con gái, nhưng đối mặt với ba người đàn ông trưởng thành như Chu Hồng Trung thì về cơ bản là không đủ.
“Tuyết Mai, đau.” Cao Phong bị hai người liên tục đạp thì ôm lấy đầu khóc tại chỗ.
“Phong!” Kim Tuyết Mai khua tay cầm lấy một cái ghế, tức giận trừng mắt ngăn trước mặt Cao Phong.
“Ồ? Nào, đánh đây này! Cũng đánh cho chấn động não tôi luôn đi! Có tiền thì cứ thoải mái mà đánh”
Hứa Viễn Nam chẳng hề sợ hãi, ông ta lập tức giơ đầu ra, đưa đến trước mặt Kim Tuyết Mai để đánh.
Nghe thấy lời này thì Kim Tuyết Mai cắn răng, nhưng cô vẫn không dám ra tay.
“Cô qua đây cho tôi.” Đàm Hồng Duy cởi áo vest ngoài, đưa tay kéo lấy cánh tay Kim Tuyết Mai, lôi về buồng nghỉ trong phòng.
“Thả tôi ra.” Kim Tuyết Mai sống chết giãy dụa.
“Các ông làm thế này là phạm pháp, là phạm pháp Gương mặt của Kim Tuyết Mai rưng rưng nước mắt.
Nhưng mà, lúc này ba người đó đều đã uống không ít, nào có kiêng dè nhiều như vậy. Pháp luật gì đó đều đã quên sạch sẽ, trong đầu chỉ tràn ngập dục vọng.
“Thả Tuyết Mai ra.” Cao Phong lập tức ngừng khóc, đưa tay kéo lại bên tay kia của Kim Tuyết Mai.
“Con m* nó, đồ đần này.”
Tay Chu Hồng Trung nhấc lên cái ghế bên cạnh, đập về phía Cao Phong.
“Bop!”
Cái ghế đạp mạnh lên đầu Cao Phong, khiến cho cả người Cao Phong nghiêng ngả, nhưng lại vẫn như cũ, anh không hề ngã xuống.
Góc ghế cứng như vậy, đầu Cao Phong bị đánh đã xuất hiện vết thương, máu tươi từ đó chảy ra.
“Phong, Phong. Hai mắt Kim Tuyết Mai mở lớn, mỗi không ngừng run rẩy.
Cơ thể Cao Phong lung lay, nhưng anh vẫn nhất quyết không ngã, vẫn sống chết nắm lấy cánh tay của Kim Tuyết Mai, bất kể thế nào cũng không buông ra.
“Tuyết Mai, đau..” Cao Phong cắn răng chịu đau, nước mắt không ngừng rơi xuống.
“A! Vì sao các ông phải làm vậy. Vì sao các ông phải ép chúng tôi vào đường chết.” Kim Tuyết Mai một chân đạp lên người Đàm Hồng Duy, quay người ôm lấy Cao Phong.
“Đ*t. Giải quyết tên đần này trước đi. M* nó, hôm nay bắt buộc phải xử cô ta.”
Hứa Viễn Nam lớn tiếng mắng, sau đó xông lên cùng Chu Hồng Trung.
Chu Hồng Trung đưa tay kéo Kim Tuyết Mai ra, Hứa Viễn Nam dùng một chân đạp lên người Cao Phong, sau đó liền vung tay đạp chân với Cao Phong.
“Thả tôi ra, thả tôi ra. Kim Tuyết Mai không ngừng hét lớn. Nhưng cô nào có sức mạnh có thể thoát khỏi Chu Hồng Trung, căn bản là không thể làm gì.
Nhân viên phục vụ của trong khách sạn cũng đã nghe thấy tiếng hét truyền ra từ trong căn phòng đó, vì vậy vội vàng thông báo cho quản lý đến hỏi chuyện.
Nhưng lập tức bị vệ sĩ mà Đàm Hồng Duy dẫn đến ngăn lại, nói: “Ông chủ chúng tôi đang chơi một vài trò chơi thú vị ở trong đó, các anh hiểu mà, không có việc gì khác thì đi đi.”
“Thật sao? Tốt nhất là đừng xảy ra việc gì. Bằng không khách sạn chúng tôi cũng phải chịu trách nhiệm. Quản lý nhíu mày trả lời.
“Có thể xảy ra việc gì chứ? Bên trong là Giám đốc Duy của Công ty Hồng Duy, còn có cả anh Nam, Hứa Viễn Nam. Vệ sĩ lạnh lùng trả lời.
Nghe thấy hai cái tên này, ánh mắt người quản lý lập tức lóe lên, sau đó có hơi do dự nhưng vẫn là rời khỏi nơi này.
Hai người này là trùm ở nơi này, quen biết không ít, anh ta không chọc vào được.
Cao Phong bị Hứa Viễn Nam một chân đạp ngã xuống đất, nhưng Hứa Viễn Nam vẫn không có ý định dừng tay.
Dường như ông ta rất tức giận với Cao Phong, không ngừng đạp Cao Phong. Ông ta không ngừng dùng giày da đá mạnh vào ngực, bụng dưới, đầu của Cao Phong.