Cao Phong liếc nhìn Nam Phương Minh Nguyệt, không cần giải thích quá nhiều.
“Cậu rốt cuộc là ai?”
Hoàng Phủ Thiên Hồng bước tới mép đài cao nhìn Mộ Dung Hạo với đầy vẻ khinh thường.
Những người khác, cũng đang rất tò mò về điều này.
“À à”
Mộ Dung Hạo cười lạnh, nhẹ giọng nói: “Nhà họ Hoàng Phủ thật sự là là những người hay quên mà, chẳng lẽ các người không còn nhớ Mộ Dung Tỉnh Điền của mười năm về trước sao? Khi cái tên vừa được nói ra, Hoàng Phủ Thiên Hông sửng sốt trong chốc lát, sau đó sắc mặt đã thay đổi rõ rệt.
Không chỉ Hoàng Phủ Thiên Hồng, mà cả chủ nhân của nhà họ Hoàng và chủ nhân nhà họ Cao, cùng với mười mấy người là chủ nhân của các dòng họ võ thuật đứng sau lưng họ, còn có các võ giả cao tuổi ở trong sân, vẻ mặt của họ đều thay đổi, đều kinh ngạc.
Nhưng những người có bối phận nhỏ, tuổi còn trẻ giống như Nam Phương Minh Nguyệt, thuộc thế hệ võ giả trẻ tuổi, tất cả đều mang một vẻ mặt rất bối rối, bọn họ thực tế chưa bao giờ nghe đến cái tên này.
Cao Phong khẽ cau mày, hôm qua khi anh hỏi Nam Phương Minh Nghị về Mộ Dung Hạo, Nam Phương Minh Nghị nói rằng mười năm trước, có một võ giả họ Mộ Dung cũng tham gia cuộc chiến tranh giành ngôi vị võ giả mạnh nhất.
Nhưng lúc đó ông ta chỉ nhếch miệng một cái, cho rằng đó là chuyện riêng tư của Đại hội Võ lâm tranh bá, không tiện để nói ra.
Có vẻ như, trong chuyện này vẫn còn một bí mật nào đó được che giấu! “Cậu, cậu…”
Ngay cả người luôn luôn bình tĩnh giống như Hoàng Phủ Thiên Hồng, lúc này cũng không có cách nào giữ được bình tĩnh nữa rồi.
“Không sai, tôi là con trai của Mộ Dung Tỉnh Điền, Mộ Dung Hạo!”
“Nhẫn nhịn suốt mười năm, tôi cuối cùng cũng đã đến đây tìm các người để lại đòi công bằng!”
Mộ Dung Hạo chế nhạo.
“Không thể nào! Mộ Dung Tỉnh Điền không phải đã bị đuổi giết đến chết rồi hay sao? Không thể nào!”
Hoàng Phủ Thiên Hồng trợn to mắt nói.
“Ha ha, cha của tôi sớm đã biết các người chắc chắn không thể chấp nhận cho ông ấy tôn tại, nên từ lâu đã không bao giờ để cho tôi xuất hiện ở bên ngoài.
Các người đương nhiên không thể biết đến sự tồn tại của tôi”
Mộ Dung Hạo vẻ mặt đầy ý cười khinh bỉ.
Tất cả mọi người đều im lặng không lên tiếng, đối với những võ giả trẻ tuổi tất cả những điều này đều là một ẩn số.
Một lúc sau đó, Hoàng Phủ Thiên Hồng chậm rãi nói: “Nói như vậy, cậu đến từ Nhật Bản sao?”
“Cái gì? Người Nhật Bản ư? Cái quốc gia nằm ở trên hòn đảo nhỏ đó sao?”
“Đúng, chính là người Nhật trong Kháng chiến chống Nhật, những tên quỷ Nhật!”
“Trong giới võ thuật của thị trấn Biển Đông chúng ta, làm sao lại có người Nhật Bản chứ?”
Nghe những lời của Hoàng Phủ Thiên Hồng, tất cả mọi người đã nổ ra một cuộc thảo luận.
“Không sai, chính xác mà nói, tôi có một nửa dòng máu Nhật Bản, tôi xem như là một nửa người Nhật Bản.”
“Nhưng trong mắt tôi, Nhật Bản mạnh hơn đất nước của thị trấn Biến Đông của các người vô số lần, cũng tốt hơn vô số lân.
Đất nước của các người, tất cả đều chỉ là một đám rác rưởi.”
“Hôm nay, tôi, Mộ Dung Hạo đến đây để đòi nợ, đến để hỏi các người tại sao lại giết ba của ta?”
Mộ Dung Hạo lớn tiếng chất vấn.
Những võ giả trẻ tuổi lần này không thể đưa ra câu trả lời, mối thù giết cha, thật sự không có cách nào có thể bỏ qua! “Cha của cậu chỉ là một tên lai tạp thôi, hẳn ta chỉ có một nửa dòng máu của chúng ta, nhưng hắn ta hoàn toàn không có chút ý thức nào về việc bản thân là người của thị trấn Biển Đông.”
“Tại Đại hội Võ lâm tranh bá do thị trấn Biển Đông tổ chức, sức mạnh của võ thuật Nhật Bản đã được quảng bá rộng rãi.
Môi khi một võ giả bị đánh bại, đều hô hào răng Nhật Bản là mạnh nhất, tất cả chúng ta đều rất yếu đuối”
“Hắn ta như vậy, lẽ nào không đáng giết sao?”
Hoàng Phủ Thiên Hồng đáp với vẻ mặt u ám.
“Ha ha ha! Đúng là một trò đùa, người đáng chết chính là các người, một lũ rác rưởi!”
“Người Nhật Bản chúng tôi sẽ luôn là dẫm lên đầu đất nước các người.
Chúng tôi có thể giết các người, nhưng các người không thể động đến chúng tôi dù chỉ là một ngón tay.”