“Nó…nó tuyệt đối không dám làm phản đâu. Ông yên tâm, tôi dùng tính mạng của mình để cam đoan!” Sắc mặt Liễu Gia Bình tái mét, không ngừng giải thích với Lâm Vạn Quân.
Đám người của Long Chí Minh không hề cười nhạo hành động của Liễu Gia Bình.
Bọn họ tình nguyện đi theo Cao Phong, không dám có mưu đồ bất chính gì, không đơn giản là vì tình cảm sâu đậm.
Mà còn vì thủ đoạn hơn người và lực lượng hùng hậu của Cao Phong.
Không một ai dám cả gan nghi ngờ lực lượng của Cao Phong. Nếu như hôm nay Liễu Tông Trạch thật sự nổ súng, cho dù Cao Phong chết rồi, cả nhà Liễu Gia Bình từ bé đến lớn đều không thể sống sót.
“Cậu Phong sẽ xử lý tốt mọi chuyện.” Lâm Vạn Quân không giải thích quá nhiều, chỉ hờ hững nói: “Ông đi qua đó chỉ thêm phiền phức.”
Nhưng ai cũng có thể thấy, trong mắt ông ta chứa đầy sự phẫn nộ cùng nỗi lo lắng sâu sắc.
Kể cả ông ta có biết rõ, Cao Phong nắm chắc trăm phần trăm có thể giải quyết tốt chuyện này, nhưng trong lòng vẫn không tránh khỏi lo lắng.
Lúc này, trên bậc thang.
Cao Phong bị hàng vạn con mắt nhìn chằm chằm, nhưng anh vẫn vô cùng thản nhiên, một tay để đằng sau, một tay nắm chặt lấy nòng súng tiểu liên của Liễu Tông Trạch, nhắm thẳng vào trán mình.
“Loại súng tiểu liên này có thể bắn được 62 phát súng, cậu đã bán 53 phát rồi, bây giờ còn lại chín phát.”
“Nào, nổ súng đi.” Cao Phong trầm giọng nói, đầu hơi gục xuống.
Khắp sân, yên lặng không tiếng động.
Cao Mỹ Lệ đứng sau lưng Liễu Tông Trạch, trong lòng không ngừng gào thét, nổ súng, nổ súng đi!
Chỉ cần anh nổ súng là nhiệm vụ của tôi đã hoàn thành rồi, sau này sẽ không còn ai quản lý tôi nữa, nói không chừng sau này chúng ta còn có thể bên nhau thật sự!
Nhưng, lại có một âm thanh vang lên, nói đừng nổ súng!
Dù mọi chuyện có như thế nào, Cao Mỹ Lệ cũng là người biết rõ nhất.
“Anh…anh đừng có mà ép tôi.”
Liễu Tông Trạch trợn tròn mắt, cánh tay cũng hơi run lên, lời nói ra càng run rẩy hơn.
“Nổ súng!” Biểu cảm Cao Phong không thay đổi, từ tốn nói lại lần nữa.
“Anh!”
Liễu Tông Trạch cắn chặt răng, ngón tay trong chớp mắt đặt lên cò súng.
Cao Phong một tay nắm chặt lấy nòng súng, đôi mắt không chớp, nhìn chằm chằm vào cò súng.
Nhưng ngón tay để trên cò súng của Liễu Tông Trạch lại không dùng chút lực nào, tròng mắt lại lần nữa nhuộm màu đỏ rực.
“Nổ súng!” Cao Phong chủ động đẩy trán về phía trước thêm một tí.
“Phù! Phù!”
Liễu Tông Trạch mở to đôi mắt, miệng không ngừng thở dốc, ngực không ngừng nhấp nhô lên xuống.
“Không phải muốn nổ súng sao? Đến đây, nổ súng đi!”
Cao Phong nhìn chằm chằm Liễu Tông Trạch sau đó đột nhiên tiến lên trước một bước dồn anh ta lùi lại vài bước.
Âm thanh nghiến răng của Liễu Tông Trạch vang lên, cuối cùng vẫn không bóp cò.
“Anh Trạch.” Cao Mỹ Lệ do dự chốc lát, cuối cùng vẫn mở miệng.
“Mẹ kiếp, em im miệng đi!” Liễu Tông Trạch đột nhiên gào to một tiếng.
Cao Mỹ Lệ nhanh chóng ngậm miệng lại, không dám nói thêm một chữ.
Đây là lần đầu tiên Liễu Tông Trạch quát cô ta.
Cao Phong chậm rãi đứng thẳng người dậy, bàn tay cũng theo đó nắm chặt nòng súng ép xuống dưới.
“Nếu như không muốn nổ súng, vậy thì bỏ xuống trước đi.”
Ngữ điệu của Cao Phong bình tĩnh, sắc mặt bình thản, dường như chẳng có chút căng thẳng hay sợ hãi nào.
Trải qua một tiết mục vừa rồi, rất nhiều người đã toát mồ hôi.
Trong đầu Long Tuấn Hạo vẫn phát ra tiếng ong ong, lỡ như Liễu Tông Trạch bị kích thích, thật sự bóp cò, thế thì phải làm như nào?
Anh ta cảm thấy, lần này Cao Phong thực sự là đang đánh cược.
Đánh cược nhân phẩm của Liễu Tông Trạch, đánh cược tình cảm giữa hai người bọn họ.
Mà tiền đặt cược, chính là mạng sống của anh!
Nghĩ đến đây, không ai giữ được bình tĩnh, tất cả đều vô cùng xúc động.