Kim Tuyết Mai được Cao Phong đỡ xuống du thuyền, khi nhìn thấy cảnh tượng náo nhiệt này, cô không nhịn được mà tán thưởng một tiếng.
Tuy rằng nhà họ Kim cũng được coi như là một dòng họ nổi tiếng và danh giá ở thành phố Hà Nội, lúc trước cũng đã từng tổ chức không ít tiệc rượu, nhưng mà giống như nhà họ Cao vậy, động một cái thì chính là tụ hội hàng ngàn người thật lớn, đây thật sự là cực kỳ hiếm thấy.
Đừng nói thành phố Hà Nội, e rằng là hướng mắt ra khắp cả Việt Nam thì chắc là cũng cực kỳ hiếm thấy chứ?
“Đó là đương nhiên rồi, tên của mợ chủ được ghi vào gia phả nhà họ Cao, đó chính là chuyện lớn mà.”
Cao Phong nở nụ cười, anh dẫn theo đám người Kim Tuyết Mai đi dạo trên trung tâm đảo, nhìn một nhóm người làm của nhà họ Cao đang bận rộn.
“Cậu Phong! Còn có một việc nữa.”
“Lúc ông cụ Cao còn sống, hàng năm ông ấy đều sẽ xem xét một lần.”
“Những người làm có cống hiến rất lớn cho nhà họ Cao, hoặc là người làm trung thành và tận tâm, đều sẽ có một cơ hội được tặng họ Cao.”
“Tôi nghĩ hay là nhân dịp mợ Tuyết Mai tiến vào gia phả, chúng ta cũng thực hiện việc này luôn một thể?”
Lâm Vạn Quân nghĩ tới chuyện này, ông ta vội vàng mà báo cáo lại với Cao Phong.
“Được thôi! Đây là điều nên làm.”
Lúc này Cao Phong gật gật đầu, từ trước đến giờ, đối với những người trung thành và tận tâm, Cao Phong vẫn luôn không keo kiệt chút nào, những gì đáng cho thì đều cho hết.
“Được thôi! Vậy đợi lát nữa tôi lấy danh sách ra cho cậu xem một chút.” Lâm Vạn Quân gật gật đầu.
“Lão Lâm Quân! Không cần cho cháu xem đâu, những việc này thì chú cứ quyết định đi.”
“Cháu tin tưởng chú cho nên chú hoàn toàn không cần đưa cho cháu xem trước.”
“Mặt khác, sau khi làm xong chuyện này, chú cứ nghỉ ngơi cho tốt đi, giao việc cho người bên cạnh làm là được.”
Cao Phong hơi hơi xua tay, anh dặn dò Lâm Vạn Quân.
Lâm Vạn Quân im lặng suy nghĩ trong vài giây, cuối cùng vẫn gật gật đầu tỏ vẻ đồng ý.
Cao Phong liếc mắt nhìn Lâm Vạn Quân một cái, anh nhớ tới chuyện vẫn chưa nói xong lúc trước, trong lòng muốn hỏi nhưng mà cuối cùng vẫn lắc lắc đầu bỏ qua.
Cũng bởi vì lúc này Cao Phong có một loại cảm giác vô cùng thấp thỏm, lo lắng không yên.
Anh rất tò mò, đến tột cùng thì Lâm Vạn Quân và bà cụ Cao muốn nói gì với mình.
Nhưng anh lại cảm thấy hơi sợ hãi, sợ rằng sau khi biết một chân tướng nào đó thì sẽ sinh ra ảnh hưởng rất lớn đối với quỹ đạo cuộc sống của anh.
Cho nên, cho tới bây giờ anh cũng đều không nghe thử xem rốt cuộc bên trong bút ghi âm mà bà cụ Cao giữ lại nói cái gì.
“Lão Lâm Quân! Chờ chuyện này xong xuôi, đến tối chúng ta lại ngồi xuống nói chuyện.”
Cao Phong im lặng suy nghĩ gần nửa phút, cuối cùng quay đầu nói một câu.
“Vâng!” Đương nhiên Lâm Vạn Quân sẽ không từ chối, ông ta vội vàng gật đầu đồng ý.
“Gia chủ Cao Phong! Đại khái vẫn còn cần thời gian một tiếng nữa để chuẩn bị.”
“Trước hết cậu và mợ chủ có thể nghỉ ngơi một chút đi.”
Đám người Cao Phong đi đến trước mặt một người làm của nhà họ Cao, lúc này người làm kia ngẩng đầu cười nói.
“Được! Mọi người đã vất vả rồi.”
Cao Phong mỉm cười, sau đó anh đi tới chào hỏi mọi người rồi dẫn theo Kim Tuyết Mai đi về phía phòng của mình.
Tuy rằng bây giờ anh đã là gia chủ của nhà họ Cao rồi, nhưng Cao Phong vẫn không đi vào khu nhà trung tâm tượng trưng cho địa vị kia.
Anh vẫn cảm thấy là phòng cũ của mình thoải mái hơn.
“Chờ cho làm xong chuyện này, anh sẽ giới thiệu những người khác với em sau.”
Cao Phong vừa đi dạo vừa cười nói với Kim Tuyết Mai.
“Được!”
Kim Tuyết Mai gật gật đầu, sau đó cô nói: “Nhưng bây giờ em không muốn nghỉ ngơi, chúng ta đi dạo xung quanh đi?”
“Bác sĩ đã nói với em rồi, bây giờ em phải tiến hành vận động thư giãn từng bước, như vậy cũng tốt cho cục cưng nữa.”