“Xem ra, vận mệnh bắt buộc phỉa để cho hai tay tao dính máu tươi.”
“Tao vốn không muốn như vậy, tại sao các người cứ từng bước ép sát, chấp mê bất ngộ, cũng được!”
Cao Phong than nhẹ một tiếng, ngửa đầu nhìn về phía bầu trời đêm.
“Nhanh trói nó lại cho ông đây! Đêm nay chúng ta sẽ lập tức trở về Đà Nẵng!” Thuần Ca hét lớn lên một tiếng.
Mấy tên thanh niên đã sớm quỳ xuống kia vội vàng mở cốp ô tô, lấy ra dây thừng đã chuẩn bị sẵn đi về phía Cao Phong.
Mà thanh niên cuối cùng quỳ xuống kia cũng chậm rãi đứng dậy, đi về phía Thuần Ca.
“Cao Kình Thiên, con mẹ nó mày dám cử động một chút, ông đây bắn thủng đầu mày!”
“Giết mày, lúc trở về tao cũng vẫn được lĩnh thưởng.” Thuần Ca lung lay cái nỏ trong tay, uy hiếp Cao Phong.
Cao Phong lườm Thuần Ca một cái, trong lòng tính toán xem làm sao để vượt qua cửa ải trước mắt này.
Anh không thích bị Khổng Duệ Chí phái người bảo vệ, cho nên đã sớm đem những người kia đi phân tan rồi.
Nhung mà cho dù lúc này người của Lộ Duệ Chí còn ở đây, lúc này Cao Phong nị nỏ tên chỉ vào đầu, bọn họ cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Hai tên thanh niên cầm dây thừng đi tới sau lưng Cao Phong, lúc này chuẩn bị trói người.
Cách đó ba trăm mét, ha thanh niên nhìn xuyên qua ống ngắm của súng bắn tỉa đã thấy được tất cả tình huống bên kia.
“Đại ca, nói thế nào nhỉ, nếu mà không quả nữa thì người sẽ bị mang đi đó.” Thanh niên khẽ nói.
“Quan sát số liệu.” Người thanh niên dẫn đầu trực tiếp ra lệnh.
“Mục tiêu ở hướng mười một giờ, khoảng cách ba trăm mét, tốc độ gió là ba, độ ẩm hai, không có chướng ngại vật, đã xác nhận mục tiêu.”
Bên cạnh có một người thanh niên cầm ống nhòm, miệng ngậm cọng cỏ xanh nói.
Người thanh niên bánh tỉa nhổ miếng kẹo cao su trong miệng ra, vẻ mặt lập tức trở nên nghiêm túc, hai tay ôm lấy thân súng, chậm rãi di chuyển súng để điều chỉnh tiêu cự.
Sau khi đầu của Thuần Ca đã bị tầm ngắm khóa chặt, mới trầm giọng nói: “Đã xác nhận mục tiêu, yêu cầu bắn.”
“Sẵn sàng bắn.” Người thanh niên dẫn đầu phất tay.
Người thanh niên ngắm bắn hít sâu một hơi, sau đó nín thở tập chung, mặt kề sát thân súng, ngón tay nhẹ nhàng đạt vào cò súng, chờ lệnh bắn.
Thuần Ca đã nằm trong tầm ngắm bắn tỉa.
Chỉ cần ột viên đạn là có thể khiến cho đầu anh ta nở hoa.
Người thanh niên dẫn đầu nhìn tình huống bên kia, dừng một chút, chuẩn bị hạ lệnh bắn.
Đúng lúc này, giữa sân xảy ra dị biến.
“Hủy bắn! Quan sát tình huống.” Người thanh niên dẫn đầu vội vàng nằm xuống.
Mặc dù chỉ đối phó với mỗi mình Thuần Ca, nhưng huấn luyện lâu dài khiến cho bọn họ vân thực hiện các động tác theo thói quen.
Chỉ thấy giữa sân, Cao Phong sắp bị trói gô cổ.
Ngay lúc này, người thanh niên bên cạnh Thuần Ca đột nhiên ra tay, cướp lấy cái nỏ tên trong tay Thuần Ca.
“Mày làm gì đó?”
Thuần Ca xoay sở không kịp, suýt chút nữa bj cướp mất nỏ tên, trừng mắt tức giận quát lên một iếng.
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Cao Phong không kịp suy nghĩ quá nhiều, lập tức ra tay đạp bay hai thanh niên bên cạnh đi.
Sau đó tăng tốc lao về phía Thuần Ca.
“Địt mẹ!” Thuần Ca sợ hãi mắng: “Mày buông ra! Mày điên rồi sao!”
Nhưng mà ánh mắt của người thanh niên kia kiên định, dùng ta cố gắng hết sức đổi hướng của mũi tên nỏ, sau đó không chút do dự bóp còi.
“Phâp!”
Nỏ mạnh bắn ngay lập tức.đầu tiên là nó đâm vào cánh tay của người thanh niên kia, máu tươi bắn tung tóe.
Mà uy lực của mũi tên nỏ vẫn không ngừng lại, tiếp tục đâm vào cánh tay của Thuần Ca.
“Á!” Thuần Ca kêu thảm một tiếng, nỏ tên rơi khỏi tay.
Cao Phong đã đi tới, một tay kẹp cổ Thuần Ca, mãi đến khi Thuần Ca không thở nổi, vẻ mặt đỏ bừng lên.
“Cậu Kình Thiên, tôi không có cơ hội truyền tin…” Người thanh niên kia cắn răng giải thích một câu.