Trong đôi mắt xinh đẹp ấy phản chiếu ánh đèn của hàng nghìn chiếc xe đang đi xuống núi.
Giống như là một người phụ nữ cổ đại đưa tiễn phu quân đi chinh chiến, chờ đợi phu quân khải hoàn trở về.
Cao Phong đi chuyến này, kết quả như thế nào còn chưa biết được.
“Anh, anh rể đi rồi?”
Kim Vũ Kiên từ trong phòng đi ra, có chút nghi ngờ hỏi.
Nhìn những chiếc xe đang nối đuôi nhau lao xuống núi, Kim Vũ Kiên cũng hiểu ra, lúc này không nhiều lời nữa.
“Đúng vậy, anh ấy lại đi.” Kim Tuyết Mai vuốt ve bụng theo thói quen, trong ánh mắt một mảnh ảm đạm.
“Tại sao chị lại không ngăn anh rể lại? Quá nguy hiểm.” Kim Vũ Kiên ho nhẹ một tiếng.
“Có một số chuyện, cho dù chúng ta biết rõ là nguy hiểm nhưng cũng không thể ngăn được anh ấy.”
“Chỉ vì anh ấy là Cao Phong, anh ấy gánh vác những thứ mà người bình thường khó có thể tưởng tượng được.”
“Anh ấy không chỉ là chồng chị, còn là vua của Khối tập đoàn Đế Phong, là con dê đầu đàn của tất cả mọi người, chị không thể ích kỷ ép buộc anh ấy ở bên mình được.”
Kim Tuyết Mai khẽ lắc đầu, ánh mắt nhìn chằm chằm vào đoàn xe dài ngoẵng kia, ở sâu bên trong đáy mắt là sự không nỡ.
“Thật ra em cảm thấy, có một số việc không cần anh rể phải tự mình ra tay, đám người Long Tuấn Hạo sẽ thay anh ấy giải quyết.” Kim Vũ Kiên vẫn nói một câu.
Kim Tuyết Mai lại lắc đầu một lần nữa, im lặng không nói gì.
Đối với Cao Phong mà nói, không chỉ tình yêu là quan trọng, tình cảm anh em cũng vô cùng quan trọng.
Cao Phong là người rất trọng tình trọng nghĩa, tuyệt đối sẽ không ngồi ở phía sau hưởng thụ cuộc sống an nhàn, để đám người Long Tuấn Hạo ở phía bán mạng cho anh.
Xung phong đi đầu là tác phong nhất quán của Cao Phong.
Huống chi, Cao Phong và nhà họ Cao có rất nhiều khúc mắc, phải đích thân giải quyết mới được.
“Chị không muốn bất cứ điều gì, chỉ hy vọng anh ấy có thể bình an trở về, cho dù là thắng hay bại.”
“Cho dù bại, chị cũng có thể cùng anh ấy Đông Sơn tái khởi.
“Chị có thể đồng hành với anh ấy khi anh ấy chán nản nhất, tự nhiên cũng có thể cùng anh ấy đúc lại huy hoàng.”
“Đồng thời lần này… Không chỉ có chị đồng hành, còn có cả cục cưng của chúng ta nữa.”
Trong mắt Kim Tuyết Mai tràn đầy vẻ không muốn, nhìn chằm chằm đoàn xe đã đi xa, yên lặng nói.
“Còn cả em nữa!” Kim Vũ Kiên gật đầu lia lịa, lúc này đi tới nắm chặt lấy bàn tay của Kim Tuyết Mai.
Hai chị em bọn họ dựa sát vào nhau, nhìn đoàn xe đi xa.
…….
Thủ đô Hà Nội cách Thành phố Đà Nẵng không gần.
Nếu là đi máy bay cũng cần không ít thời gian, tuy rằng đám người Cao Phong có thể tăng tốc lái xe theo ý muốn nhưng cũng mất một khoảng thời gian.
Chờ đến khi bọn họ tới được thành phố Đà Nẵng thì trời cũng đã trắng xóa.
Đợi bọn họ liên hệ được với một nhóm hiệp sĩ của khối tập đoàn Phong Hạo thì cũng phải cần không ít thời gian.
May mà bọn họ còn có Lý Khải Kiệt giúp đỡ, cho nên không cần quá lo lắng về những vật như tàu chở khách hay ca no.
Nhưng số lượng người của bọn họ quá mức khổng lồ đến mức Lý Khải Kiệt không ngờ tới, nên những thứ cung cấp có chút giật gấu vá vai.
Đám người Long Tuấn Hạo không thèm để ý, nói là nguyện ý chen chúc, nhưng làm sao Cao Phong có thể để bọn họ làm như vậy được.
Một khi đụng độ với nhà họ Cao, rất có thể sẽ xảy ra cuộc chiến trên biển.
Đến lúc đó mà nhiều người chen chúc một chỗ như vậy, không cẩn thận một cái là toàn quân bị diệt.
Cho nên Cao Phong đã chi rất nhiều tiền để thuê vô số những chiếc du thuyền chở khách, bảo tất cả mọi người đi lên tàu chở khách.
Một đội quân tiên phong do Long Tuấn Hạo dẫn đầu, mỗi người một chiếc cano.
Mặt trời từ từ mọc lên, chiếu rọi xuống mặt biển, khiến cho mặt biển lung linh lấp lánh.
Đám người Cao Phong chào đón ánh bình minh, bước lên du thuyền và cano, xuất phát đi về phía nhà họ Cao.
“Vụt!”
Bỗng nhiên mười mấy chiếc du thuyền phía trên đồng loạt giương một cây cờ lớn.