“Còn bên phía anh Phong, còn có Tuấn Hạo ở đó, có chuyện gì thì chắc chắn cậu ta sẽ xử lý.” Liễu Tông Trạch lại bổ sung thêm một câu.
Cao Mỹ Lệ nhẹ nhàng gật đầu, sau đó nhỏ giọng nói: “Em cảm thấy dường như Long Tuấn Hạo chẳng làm được việc gì cả, em cũng không biết tại sao anh ta có thể dẫn dắt nhiều người như vậy!”
Nghe đến chỗ này, Liễu Tông Trạch lại nhẹ nhàng nhíu mày.
Nhưng không đợi Liễu Tông Trạch nghĩ quá nhiều, Cao Mỹ Lệ lập tức nói tiếp: “Có thể là do bản thân em đã suy nghĩ nhiều, nhưng dù sao em vẫn cảm thấy, Tông Trạch là người tài giỏi nhất, ai cũng kém hơn Tông Trạch!”
Trong giọng nói tràn đầy vẻ sùng bái.
“Ách… Ha ha… Ha ha ha…” Trong nháy mắt, đôi chân mày đang nhíu chặt của Liễu Tông Trạch lập tức giãn ra. Ai không hy vọng là người phụ nữ mà mình yêu sẽ sùng bái mình chứ?
Tất nhiên Liễu Tông Trạch cũng không phải là một trường hợp ngoại lệ.
“Cho nên, em nói Long Tuấn Hạo kém hơn Tông Trạch nhà em cũng không nói sai?” Cao Mỹ Lệ trừng hai mắt, rất chăm chú nhìn Liễu Tông Trạch.
“Không đúng! Không đúng! Hai người bọn anh đảm nhiệm hai chức vụ khác nhau, không thể so sánh như vậy được! Thật ra thì…”
“À! Đúng là em đã nói sai rồi.” Không đợi Liễu Tông Trạch nói xong, Cao Mỹ Lệ lập tức gõ một cái lên cái đầu nhỏ của mình rồi nói: “Anh vẫn chưa phải là người nhà em mà…”
“Hả?” Liễu Tông Trạch lập tức sửng sốt, sau đó cười nói: “Em đã nói ra thì không được đổi ý đấy! Em nói không sai, anh chính là người nhà em!”
“Vậy… Em nói rằng Tông Trạch nhà em là người giỏi nhất, Long Tuấn Hạo kém hơn anh, những tên đàn ông cũng kém hơn anh, có gì sai sao?” Cao Mỹ Lệ giống như tùy ý, nhưng từng bước một ép sát vấn đề này.
Liễu Tông Trạch gãi đầu một cái, một bên là cảm giác hạnh phúc vì được Cao Mỹ Lệ công nhận, một bên là cảm giác có tội vì so sánh với các anh em làm anh ta cảm thấy vô cùng xoắn xuýt.
“Đúng vậy! Đúng vậy! Cục cưng Mỹ Lệ nói gì cũng đúng.” Cuối cùng Liễu Tông Trạch vẫn gật đầu một cái.
Cao Mỹ Lệ hài lòng gật đầu một cái, sau đó nói: “Nhưng mà em cảm thấy hình như anh Phong càng coi trọng Long Tuấn Hạo đấy!”
“Tông Trạch! Em cảm thấy anh đừng nên chuyện gì cũng nhường nhịn ra bên ngoài, chuyện gì nên tranh thủ thì vẫn phải tranh thủ chứ!”
“Lúc đầu, đáng lẽ với tài năng của anh, anh không hề kém hơn bất cứ người nào, dựa vào cái gì mà anh phải bị người khác đè xuống dưới?”
Cao Mỹ Lệ vừa quan sát vẻ mặt của Liễu Tông Trạch, vừa thăm dò, cẩn thận nói.
“Anh… Anh cũng không bị người khác đè bên dưới!” Từ trước đến nay, Liễu Tông Trạch chưa bao giờ nghĩ đến vấn đề này.
Anh ta chỉ cảm thấy tình cảm giữa mình, Long Tuấn Hạo và Cao Phong vô cùng vui vẻ, anh em sống chung với nhau rất sung sướng, không tồn tại ai lớn ai nhỏ.
Tất nhiên, trong những chuyện nghiêm túc, bắt buộc phải lấy Cao Phong cầm đầu.
“Cho nên Tông Trạch nhà em vẫn quá hiền lành rồi, anh luôn suy nghĩ tốt về tất cả mọi người nên cứ coi bọn họ là người tốt!”
Miệng nhỏ của Cao Mỹ Lệ nhẹ nhàng đến gần sát lỗ tai của Liễu Tông Trạch, hơi thở ấm áp của cô ta nhẹ nhàng phả vào tai anh ta.
Toàn thân Liễu Tông Trạch cũng sắp mềm nhũn rồi, từ trước đến giờ, Cao Mỹ Lệ chưa từng chủ động thế này.
Nhưng mà trong đầu của Liễu Tông Trạch vẫn còn cất giữ một tia lý trí cuối cùng.
“Cục cưng Mỹ Lệ! Mặc dù có lẽ anh nói những lời này sẽ hơi khó nghe một chút, nhưng mà anh vẫn phải nói ra.”
“Dù sau này, em thật sự trở thành người phụ nữ của anh, anh cũng hy vọng là em đừng nhúng tay vào những chuyện này.”
“Lúc trước anh còn đi học, anh cũng có rất nhiều bạn bè, quan hệ cũng không tệ lắm, nhưng cuối cùng đều tan rã trong không vui bởi vì những cô gái.”
“Cũng không phải anh muốn nói là cô gái đó sai rồi, mà là tư tưởng của phụ nữ và đàn ông không giống nhau, cho nên cân nhắc về một chuyện gì đó cũng khác nhau.”
“Cho nên… Anh hy vọng, sau này em đừng nói những lời như vậy nữa. Giữa anh, Long Tuấn Hạo và anh Phong không có gì.”
Liễu Tông Trạch hít thở sâu mấy lần, cuối cùng vẫn nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Cao Mỹ Lệ rồi nói một cách vô cùng nghiêm túc.
Cao Mỹ Lệ hơi sửng sốt một chút, sâu trong đáy mắt thoáng qua vẻ kinh ngạc.
Cô ta thật sự không ngờ, dưới thế tấn công mạnh mẽ của cô ta như vậy mà Liễu Tông Trạch vẫn có thể gìn giữ lý trí thế này. Người đàn ông này cũng không ngu ngơ như cô ta tưởng.
Chốc lát sau, ánh mắt của Cao Mỹ Lệ lên một cái, sau đó cô ta nhẹ nhàng cúi đầu.