Mục lục
Rể Quý Rể Hiền - Cao Phong - Kim Tuyết Mai
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1728


Lê Tiểu Quyền tức giận đến mức thiếu chút nữa phun ra một ngụm máu tươi, cả người phát run lên mà xoay người đi đến chỗ tiếp nối giữa hai toa xe hút thuốc.


Đợi đến lúc Lê Tiểu Quyền rời đi rồi, Lâm Hướng San lập tức để đũa xuống, nhỏ giọng cất tiếng nói với Cao Phong: “Cao Vũ, nếu như anh muốn đi đến Thủ đô để làm việc, vậy làm xong chuyện thì nhất định phải mau chóng rời đi.”


“Nếu như không phải là có chuyện gì đó rất gấp, thì tôi đề nghị anh lần sau lại đến làm, đến trạm xe tiếp đây thì anh mua tấm vé, quay trở về đường cũ đi.”


Những lời này của Lâm Hướng San được nói ra với một thái độ rất là nghiêm túc, vừa nói vừa nhìn bóng người đang hút thuốc của Lê Tiểu Quyền.


“Vì sao thế?” Cao Phong không thèm để ý chút nào, chỉ tiếp tục hờ hững uống rượu vang.


Uống rượu vang ở trên xe lửa, chuyện này đúng thật cũng là lần đầu tiên mà anh được trải nghiệm.


“Anh ta… Có lẽ anh cũng là người có chút bối cảnh sau lưng, nhưng ở Thủ đô bên kia mà nói thì, rất nhiều nhân vật lớn cũng đều phải ngoan ngoãn và thành thật ở trước mặt của anh ta.”


“Dẫu sao thì rồng có mạnh cũng không trấn áp được rắn độc gần nhà, hơn nữa, bối cảnh của Lê Tiểu Quyền ở Thủ đô bên kia cũng được xếp vào hàng tiếng tăm lừng lẫy, hơn nữa con người kia của anh ta lại nổi tiếng là có lòng dạ nhỏ mọn, có thù oán thì tất sẽ trả.”


“Bây giờ anh trêu chọc phải anh ta, anh ta nhất định sẽ để cho người đến đối phó với anh, nói không chừng, chỉ cần anh vừa mới bước xuống đến trạm xe lửa thôi thì đã bị người ta nhằm vào rồi.” Lâm Hướng San giải thích một cách đơn giản cho Cao Phong.


Cao Phong chậm rãi gật đầu, nhưng sau đó anh lại bình tĩnh nói: “Về việc đi đến Thủ đô bên kia, đối với tôi mà nói thì chính là không đi không được, cũng không có thời gian trễ nải.”


“Nếu như anh ta dám cản tôi, vậy thì giết là được.”


Một phen lời nói này của Cao Phong nói ra vô cùng tùy ý, tựa như là chuyện giết Lê Tiểu Quyền cũng chỉ đơn giản giống như giết chết một con gà mà thôi vậy.


Lâm Hướng San nghe xong lời của Cao Phong thì lại trợn to hai mắt, cô ta đã sinh sống ở Thủ đô nhiều năm đến như vậy rồi, nhưng mà lại vẫn chưa từng nghe thấy có người nào dám nói ra những lời như giết chết Lê Tiểu Quyền một cách hờ hững như thế.


Rốt cuộc là Cao Phong đã lấy từ đâu ra được loại sức mạnh như thế này?


“Cao Vũ, vì tôi cảm thấy con người của anh cũng không tệ, cho nên mới muốn nói nhiều thêm hai câu.”


“Có rất nhiều những người trẻ tuổi trôi dạt trời Nam đất Bắc đều có thái độ kiêu ngạo và khinh đời, đều cảm thấy bản thân mình có thể xông xáo ra được một sự nghiệp lớn ở trên mảnh đất Thủ đô.”


“Nhưng mà đến cuối cùng thì sao, còn không phải là không thể không đối mặt với thực tế à, cuối cùng cũng vẫn phải cúi cái đầu cao ngạo trước kia xuống đấy thôi.”


“Nước Thủ đô sâu đến bao nhiêu, thì cũng không phải là thứ mà anh có thể tưởng tượng ra được đâu.” Lâm Hướng San cất giọng rất là nghiêm túc nói.


Có thể nhìn ra được, cô ta thật sự là đang cảm thấy lo lắng thay cho Cao Phong.


“Bất kể là sự quyền quý của triều đình thời trước, hay là sự giàu có đến vô vàn của đám thương nhân thì cũng không thể ngăn được chuyện mà tôi nhất định phải làm.”


Cao Phong hơi híp mắt lại, lần này đúng là anh phải khiêm tốn mà đi đến Thủ đô, nhưng điều đó cũng không có nghĩa là anh sẽ phải làm một con con rùa đen rút đầu.


Lúc nên ra tay, anh vẫn sẽ chọn cách không do dự.


Ít nhất, anh sẽ không để mặc cho người ngoài giẫm đạp lên trên đầu của chính mình.


Lâm Hướng San thấy thái độ vô cùng kiên định của Cao Phong thì chỉ biết than nhẹ một tiếng, cũng không tiếp tục khuyên bảo gì nhiều thêm nữa, cuối cùng lại lấy một tấm danh thiếp ra.


“Đây là phương thức liên lạc của tôi, nếu như anh có khó khăn gì, thì hãy nhanh chóng đi đến tìm nhà họ Lâm ở Thủ đô, có thể là sẽ có chút trợ giúp đối với anh.” Lâm Hướng San nhẹ giọng nói.


Cao Phong do dự hai giây, cuối cùng vẫn không từ chối, cầm lấy tấm danh thiếp rồi bỏ vào trong túi.


“Đúng rồi, cô có thể nói cho tôi nghe một chút xem thế cục ở bên Thủ đô như thế nào rồi hay không?”


Cao Phong dừng một chút, sau cũng vẫn chọn cách nhắc đến chuyện này.


Lâm Hướng San mới vừa chuẩn bị nói chuyện, thì lại nhìn thấy Lê Tiểu Quyền ngậm thuốc lá quay trở về, vì vậy trong một cái chớp mắt, cô ta không nói thêm điều gì với Cao Phong nữa.


Lê Tiểu Quyền cực kỳ hung hăng càn quấy, cho dù là ở bên trong toa xe đang có trẻ nhỏ, nhưng mà anh ta cũng vẫn không coi ai ra gì, ngang nhiên hút thuốc, dáng vẻ hiện rõ mấy chữ, trời đất bao la, ông đây là lớn nhất.


Rất nhiều người bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là ôm theo đứa trẻ nhà mình sau đó kéo giãn khoảng cách cùng với Lê Tiểu Quyền.


Sau khi Cao Phong ở bên này dùng cơm xong, thì lập tức có người đi lên dọn dẹp bàn ăn, thu dọn sạch sẽ chiếc bàn dài đầy ắp món ăn ở trước mặt của Cao Phong.


Lâm Hướng San nhìn chiếc đồng hồ đeo tay tinh xảo ở trên cổ tay của chính mình một cái, sau đó lẩm bẩm tự nói một câu: “Còn lại không tới hai giờ đồng hồ nữa, thì sẽ đến được Thủ đô.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK