Đánh tới cuối cùng, ngay cả ông trùm trước đó của phòng giam này cũng tự mình lao ra tấn công hơn hai mươi binh sĩ Phong Hạo.
Chỉ là cuối cùng vẫn là bị hơn hai mươi người này quật hết bọn họ ngã ra đất.
Mà theo bọn họ người thanh niên này từ đầu tới đuôi cũng ngồi xếp bằng ở trên chỗ nằm, chứ không có xuống.
Nhìn dáng vẻ của cậu ta, giống như là đang khinh thường, không thèm làm gì với những binh sĩ Phong Hạo này.
Bọn Trạch Dương căn bản không có thấy người thanh niên này ra tay.
Cho đến tối ngày hôm qua, một tên phạm nhân mới tới thấy người thanh niên này không hành động gì nên muốn cướp vị trí của cậu ta.
Kết quả thanh niên này chỉ đánh ra một quyền, nhanh chóng khiến phạm nhân ngã ra đất, năm phút sau cũng không có đứng dậy.
Có thể tưởng tượng được, sức mạnh của thanh niên này thật đáng sợ đến nhường nào. Chẳng qua cậu ta không động đến binh sĩ Phong Hạo,các binh sĩ Phong Hạo cũng không cố ý đi bắt nạt người, cho nên bọn họ yên ổn sống với nhau.
“Anh Phong, chính là tên nhóc kia, xem ra rất có khí lực.”
Trạch Dương đưa tay chỉ bên kia, Cao Phong cũng nhìn sang.
Lúc này bên trong phòng giam, đám người Cao Phong tập trung ở cuối phòng.
Mà những người khác đều tụ tập ở một nơi khác.
Người thanh niên trong tay Trạch Dương này, có vẻ là hạc trong bầy gà ở trong nhóm hơn tám mươi người kia.
Cậu ta ngồi đoan chính trên giường, hơi nhắm mắt dưỡng thần, giống như tất cả thế giới bên ngoài đều không có quan hệ gì với cậu ta.
Cùng lúc đó Cao Vũ phát hiện, người xung quanh cậu ta dường như đều cố gắng hết sức mà giữ một khoảng cách với anh ta.
Bởi vì mặc dù cậu ta không nói một lời, nhưng trong lúc vô hình, trên người lại tản mát ra một loại lạnh lẽo cự tuyệt người từ ngàn dặm.
Cao Vũ hơi híp mắt lại, người thanh niên này nhìn qua quả thật có chút không tầm thường.
“Anh Vũ, em đã mang cậu ta qua đây, anh có lời gì cứ hỏi cậu ta.”
Trạch Dương xoa xoa tay, lúc này lập tức muốn đi lên.
“Chờ một chút.”
Nhưng Cao Vũ lại đưa tay ngăn cản Trạch Dương, cũng không để cho Trạch Dương trực tiếp đi qua.
“Không có chuyện gì, dù cậu ta có thể có thể đánh lại em cũng không sao, vài phút là có thể chơi chết cậu ta!”
Trạch Dương cứ nghĩ Cao Vũ sợ anh ta đánh không lại, lúc này không thèm để ý chút nào mà nói.
“Không phải, cậu trước đi nói một tiếng, tội phạm vốn dĩ đợi ở chỗ này.”
“Trước tiên tôi hỏi thử người khác, tình huống của cậu ta là như thế nào.”
Sau khi Cao Vũ nói xong, Trạch Dương cũng phản ứng lại, lúc này ngoắc tay với một người đàn ông cao to.
“Người kia, tới đây một chút.”
Lời của Trạch Dương rơi xuống, người đàn ông cao to kia vội vàng cung kính đi đến.
Đồng thời theo bản năng, cách Cao Vũ hơi xa một chút.
Anh ta thật sự là sợ hãi, Cao Vũ đạp một cái, lập tức đạp anh ta bay ra ngoài.
“Anh đến nơi này bao lâu rồi?”
Cao Vũ vốn định đưa tay đốt điếu thuốc, nhưng nhìn còng tay một chút, vẫn là trực tiếp từ bỏ.
Trạch Dương rất có năng lực phân biệt, lập tức đốt một điếu thuốc cho Cao Vũ.
“Anh Vũ, tôi đến bên này bốn tháng rồi…”
Người đàn ông cao to căn bản không dám ngẩng đầu nhìn Cao Vũ, nơm nớp lo sợ trả lời.
“Mày có đến trước người kia hay không?”
Cao Vũ dùng cằm chỉ chỉ người thanh niên ở nơi xa, nhẹ giọng hỏi.
“Cậu ta không đến trước tôi, lúc cậu ta đến, tôi đã ở chỗ này nửa tháng rồi.”
Người đàn ông cao to nhìn thoáng qua người thanh niên phía xa kia, lại vội vàng trả lời.
“Tình huống của cậu ta, tao muốn biết một chút.”
“Tôi nhìn bọn mày, giống như có chút sợ cậu ta?”
Cao Vũ hơi híp mắt lại, trực tiếp hỏi ra vấn đề.