Sự cay đắng này làm cho tất cả mọi người phải xót xa.
“Ông Trần, tôi phải nói cho ông biết trước.”
“Nếu như trong khoảng thời gian Cao Phong đi Tây Vực này, đám người John dám chơi trò gì sau lưng.”
“Tôi đây sẽ gửi tới hai trăm nghìn binh sĩ, cộng thêm ba trăm nghìn binh sĩ Phong Hạo ở Nam Cương, quét ngang hết trăm dặm phía nam, tàn sát hết trăm nghìn người của bọn họ!”
Diệp Thiên Long từ từ quay đầu, nhìn ông Trần rồi nói.
“Được.”
Ông Trần gật đầu.
Trong khoảng thời gian Cao Phong đi cứu Kim Tuyết Mai, tuyệt đối không thể cho đám John can thiệp.
…
Bầu trời dần sáng.
Chiếc xe Cao Phong đang ngồi lao thẳng đến sân bay thành phố Hà Nội.
Bây giờ anh cũng không thể chắc chắn rằng quân đoàn lính đánh thuê đẫm máu kia có biết hành tung của anh hay không.
Nhưng anh cũng không định giấu, nếu đi, vậy thì quang minh chính đại mà đi.
“Tây Vực, Cao Phong tôi tới đây.”
“Để tôi xem xem, ông có thể làm gì tôi.”
Mắt Cao Phong nhìn về phía trước, khẽ lẩm bẩm trong miệng.
“Két!”
Đúng lúc này, chiếc xe đột ngột dừng lại, Cao Phong nhanh chóng giữ ghế để giữ thăng bằng.
Thì ra phía trước xuất hiện một người đang đứng giữa đường chặn ô tô.
“Con mẹ mày muốn chết à!”
Cảm xúc của cậu thanh niên lái xe đã không tốt, bây giờ lại trực tiếp chửi ầm lên.
“Thí chủ, bần tăng tìm…”
“Tìm con mẹ mày! Cút đi! Mẹ nó!”
Cậu thanh niên lái xe thật sự tức giận, chửi ầm lên tiếp.
“Tìm tôi, cậu chờ một chút.”
Cao Phong kéo cậu nhóc lái xe, xua tay nói.
“Hả?”
Cậu lái xe sững sờ trong nháy mắt, sau đó đỏ bừng cả mặt, giải thích: “Anh Phong, em, em không biết…”
“Không sao, để tôi đi xuống xem một chút, cậu chờ tôi một chút.”
Cao Phong nhẹ nhàng vẫy tay, mở cửa xuống xe, đi tới chỗ người đến.
Người này chính là nhà sư của chùa Vô Danh ở phía tây ngoại ô.
Vị hòa thượng tiếp đón bên người sư thầy Thanh Viễn, Cao Phong đã gặp cậu ta hai lần.
“Thí chủ Cao, bần tăng Tuệ Minh.”
Nhìn thấy Cao Phong đi ra, hòa thượng tiếp đón nói một câu a di đà phật.
“Sư thầy Tuệ Minh ở đây chờ tôi ư?”
Cao Phong sửng sốt một chút, hỏi Tuệ Minh.
“Thí chủ Cao, Tuệ Minh theo lệnh của chủ trì Thanh Viễn, vội đến đưa vài lời cho thí chủ Cao.”
Tuệ Minh gật đầu, nhẹ giọng giải thích.
“Vâng, ngài nói đi.”
Cao Phong gật đầu, ra hiệu Tuệ Minh nói.
Tuệ Minh nhìn Cao Phong, nhẹ giọng nói: “Lần này thí chủ Cao đi ra, xem ra là đã tìm được đáp án?”
“Ừm, tôi muốn đến Tây Vực.”
Cao Phong không giấu diếm Tuệ Minh một chút gì, trực tiếp gật đầu nói thật.
“Sư thầy Thanh Viễn có vị sư huynh đang ở gần nơi thí chủ Cao muốn đi.”
Tuệ Minh gảy chuỗi hạt trong tay, nhẹ nhàng nói.
“Hửm?”
Cao Phong nghe vậy thì sửng sốt, nhíu mày hỏi: “Ý ngài là?”
“Nếu như thí chủ Cao có duyên gặp được ngài ấy ở bên đó.”