“Từ nay trở đi, việc tại Tam Giác Vàng của các cậu, Nam Cương chúng tôi sẽ không quan tâm nữa, rõ chưa?”
Đức Khánh bị làm cho phát cáu, bực bội quát lên.
“Được.”
Cao Phong khẽ gật đầu, không chút do dự.
Ông ta luôn cảm thấy, chuyện này có chút gì đó không ổn.
Nhưng chỗ nào không ổn, lúc này nhất thời ông ta nghĩ chưa ra.
“Lúc trước tôi đưa cho cậu bao nhiêu vũ khí, chỗ tôi đều có hóa đơn.”
“Tôi nói cho ngài biết, ngoài việc trả lại những thứ đó, ngài còn phải đưa cho chúng tôi hai vạn vũ khí hạng nặng, kèm theo cả đạn.”
Đức Khánh khịt mũi, thực sự hận Cao Phong đến cực điểm.
“Ngài Đức Khánh, tôi biết rằng chuyện này khiến ngài không vui.”
“Đương nhiên phải bồi thường! Nhưng hiện tại chúng tôi đang rất thiếu vũ khí hạng nặng, vì thế e rằng không được.”
Cao Phong vẩy vẩy điếu thuốc trong tay, nói: “Nếu không thì tôi sẽ bồi thường cho ông mấy vạn binh sĩ ở bên kia?”
Đức Khánh cười nhạt, nói: “Người của các cậu thì cứ giữ lại mà dùng.”
Cao Phong có chút bất lực, tên Đức Khánh này quả thật không phải dạng vừa.
Xem ra kế hoạch của mình tạm thời không thể thực hiện được.
“Nhớ trả lại toàn bộ người cho tôi.”
“Ngoài ra, đền bù cho chúng tôi hai vạn vũ khí mạnh.”
“Từ nay về sau, chúng ta nước sông không phạm nước giếng, bằng không thì…”
Đức Khánh không nói xong đã hằm hằm dập máy.
Mặc dù ông ta đã dành rất nhiều thứ cho Tam Giác Vàng, nhưng mọi chuyện đều phải có giới hạn.
Khối tập đoàn Vũ Nặc hết lần này đến lần khác không đem lại được kết quả gì cho ông ta, ông ta đương nhiên cần phải kịp thời ngăn chặn thiệt hại.
“Lần một, lần hai, không thể tiếp tục lại có lần ba, lần bốn.”
“Khối tập đoàn Vũ Nặc các người cho rằng ông đây đang làm thuê miễn phí cho các người sao?”
“Lần này tôi sẽ bắt các người phải trả lại toàn bộ cả vốn lẫn lời.”
“Bằng không, tôi sẽ thủ tiêu toàn bộ khối tập đoàn Vũ Nặc các người.”
Sau khi dập máy, Đức Khánh vẫn vô cùng tức giận.
Vốn dĩ muốn mượn tay khối tập đoàn Vũ Nặc để xử lý khối tập đoàn Hạo Phong.
Nhưng không ngời, đã mất bao nhiêu binh lính, bao nhiêu vũ khí mà một chút lợi ích cũng không có.
Thật uổng công!
Đức Khánh bực bội một lúc, sau đó nhấc điện thoại cố định và bấm số.
Tình hình hiện nay, chắc rằng không thể thủ tiêu được khối tập đoàn Hạo Phong.
Nhiệm vụ này không thể hoàn thành, đương nhiên cần kịp thời báo cáo cấp trên.
Bên trong khối tập đoàn Vũ Nặc.
Cao Phong nhếch miệng cười giễu cợt, từ từ gác máy.
Đức Khánh không cho mượn quân đến lần thứ ba, tất cả đều nằm trong sự tính toán của Cao Phong.
Điều này vốn dĩ cũng là anh tùy tiện nói.
Một người dù có ngốc đến mức ngã hai lần ở cùng một chỗ, cũng tuyệt đối không thể tại chỗ đó mà ngã đến lần thứ ba?
Trừ khi Cao Phong phong tỏa tin tức…
Nhưng trên thế giới này, rốt cục làm gì có bức tường không lọt gió.
Không sớm thì muộn, Đức Khánh cũng sẽ hiểu ra chân tướng của sự việc.
Việc Cao Phong có thể làm, chỉ là kéo dài thời gian ông ta có thể biết rõ chân tướng sự việc.
Như hôm nay là hoàn toàn tuyên chiến với bọn cướp lào cai.
Theo theo như vậy sẽ là cuộc chiến tàn khốc thực sự.
Cao Phong búng búng tàn thuốc trong tay, từng bước ra khỏi đài quan sát.
Trong phòng lúc này, Long Tuấn Hạo và Liễu Tông Trạch đang vây quanh hộp cát, trên tay là bản đồ và một số văn kiện, đang bàn bạc việc gì đó.