Không chỉ như vậy, quần áo của Ruth còn có chút xộc xệch, và chiếc quần chỗ đầu gối của cô ấy đã sờn rách.
Giống như là bị người ta đánh một trận vậy.
“Cô đây là…”
Cao Phong ngơ người mấy giây, sau đó vội vàng hỏi.
“Haizz, tôi không sao.”
Ruth đưa tay lên sửa lại đầu tóc, gỡ mấy mạng nhện xuống, vẻ mặt có hơi lúng túng.
“Đã xảy ra chuyện gì? Có người ức hiếp cô?”
Cao Phong khẽ nhíu mày, hoàn toàn không tin lời của Ruth.
Bộ dạng bây giờ của cô, rõ ràng là bị người ta đánh, sao có thể không sao được.
“Không có, lúc nãy tôi ở bên này dạo một vòng.”
Ruth khua khua tay, sau đó giải thích hết một lần chuyện lúc nãy mình làm cho Cao Phong nghe.
Bao gồm sự phán đoán về đoàn Quân lính thuê Hoa Hồng bên kia, đều nói hết cho Cao Phong biết.
“Ý của cô là, lúc nãy một mình cô kiểm tra kĩ càng một lượt các nơi trong nơi đóng quân của Quân đoàn lính đánh thuê đẫm máu?”
Cao Phong đơ mấy giây, sau đó vội vàng hỏi, trong lòng thật sự cảm động vô cùng.
“Đúng vậy, nhưng mà không hề phát hiện ra bóng dáng của Kim Tuyết Mai.”
“Nhưng lại phát hiện ra một kho vũ khí, và còn có một nơi cất giữ châu báu vàng bạc.”
“Vũ khí không ít, và vàng bạc châu báu cũng nhiều vô cùng.”
Ruth gật gật đầu, sau đó báo cáo hết sự thật mọi chuyện.
“Cảm ơn cô, nhưng sao cô không nói với tôi, để tôi cho người đi cùng cô.”
Trong lòng Cao Phong chảy qua một dòng nước ấm, anh khẽ thở dài nói.
“Thủ lĩnh của chúng ta nói rồi, chỉ là suy đoán của cô ấy, không phải là chuyện đã chắc chắn, cho nên khoan hãy nói cho anh biết, bảo tôi tự tìm hiểu trước.”
“Bởi vì nếu cho người ta hy vọng, rồi lại khiến họ thất vọng thì sẽ khiến người ta vô cùng khó chịu.”
Ruth lắc đầu, giải thích cặn kẽ không xót một chữ.
Cao Phong lại ngây người lẫn nữa, không ngờ thủ lĩnh của Quân đoàn lính thuê Hoa Hồng này suy nghĩ cũng tinh tuế đấy.
“Không sao, vô cùng cảm ơn mọi người.”
“Đợi lát nữa tôi cho người đi cùng với cô, đi kiểm tra kĩ càng một lần nữa.”
Cao Phong khua tay, nói xong câu này rồi đột nhiên ngẩng đầu lên.
“Cô nói, thông tin mà các cô điều tra được, đám người của Quân đoàn lính đánh thuê đẫm máu đến Việt Nam đó, sau khi về trại đóng quân thì vẫn chưa ra ngoài.”
“Một lần duy nhất đó là cái lần đến trại đóng quân của Tengger?”
Đầu óc Cao Phong chuyển động nhanh chóng, anh hỏi Ruth một câu.
“Đúng! Thông tin này tôi đã xác định rồi.”
“Cho nên, thủ lĩnh của chúng tôi phán đoán Kim Tuyết Mai nhất định vẫn ở xung quanh Quân đoàn lính đánh thuê đẫm máu.”
“Bởi vì, bọn họ hoàn toàn không có cơ hội đưa Kim Tuyết Mai đi.”
Ruth gật gật đầu, giọng nói cũng rất nghiêm túc.
Cao Phong không vội nói mà dựa vào tình báo điều tra được của Quân đoàn lính thuê Hoa Hồng để phân tích kĩ càng tình hình.
Từ sau khi Quân đoàn lính đánh thuê đẫm máu bắt Kim Tuyết Mai, tổng cộng rời khỏi trại đóng quân một lần, chính là cái lần đến trại đóng quân của Tengger.
Nhưng lần đó, có người của binh sĩ Phong Hạo đi theo, bọn họ nhất định không có cơ hội đưa Kim Tuyết Mai đi.
Cho nên, phán đoán của Quân đoàn lính thuê Hoa Hồng cũng không sai.
Nhưng, Cao Phong cứ cảm thấy có chỗ nào đó bị lơ là rồi.
“Anh Phong, những nơi phía trước tôi đã tìm hết rồi, hay là lát nữa đi ra sau núi xem thử?”
“Phía sau núi với trong rừng tối quá, quả thực tôi không dám qua đó, nên mới đến đây tìm anh.”
Thấy Cao Phong không nói chuyện, Ruth nhỏ tiếng đề nghị một câu.
Cao Phong giơ một bàn tay ra, ngăn lời nói của Ruth lại. Anh chau mày nghĩ một lát, sau đó trong ánh mắt từ từ xuất hiện một tia thông suốt.
“Cô, liên lạc với Quân đoàn lính thuê, nói với họ tạm thời rút hết thành viên về.”
Cao Phong hít sâu một hơi, sau đó nhìn Ruth và nói.