“Thả cô ta đi đi.”
Cao Phong hơi xua tay nói.
Mạnh Tuấn Phi nghiến răng một cái, do dự mấy giây, vẫn xua tay với người bên kia.
Hơn một nghìn binh sĩ nhíu mày, nhưng vẫn nghiêng người tránh đi, nhường đường cho người phụ nữ mặc đồ đen kia.
Người phụ nữ mặc đồ đen quay đầu, liếc mắt nhìn Cao Phong một cái, sau đó không do dự rời đi.
“Cậu Phong, vì sao cậu lại thả cô ta đi?”
Mạnh Tuấn Phi thật sự không nhịn được tò mò trong lòng, nhíu mày hỏi Cao Phong một câu.
“Có lẽ…”
“Ánh mắt của cô ta, khiến tôi nhớ lại mình lúc trước.”
Cao Phong nhìn phía người phụ nữ mặc đồ đen rời đi, giống như đang cho Mạnh Tuấn Phi câu trả lời, hoặc như đang lẩm bẩm.
Ánh mắt kiên cường, bất khuất đó, quả thật giống mình ba năm trước!
Mạnh Tuấn Phi gãi đầu, vẫn không nói gì thêm, duy trì im lặng.
“Dọn dẹp chiến trường đi.”
“Rèn sắt khi còn nóng. Đánh phải nhân lúc nóng, tối ngày hôm nay, chúng ta sẽ phát động tấn công.”
Cao Phong im lặng một lúc lâu, xua tay muốn rời đi.
“Đánh cái gì, tổng tiến công gì cơ?”
Đúng lúc này, sĩ quan phụ tá bên cạnh Mạnh Tuấn Phi kia mở miệng hỏi một câu, giọng điệu nghiền ngẫm.
“Cậu làm gì đấy?”
Mạnh Tuấn Phi nhíu mày nhìn về phía sĩ quan phụ tá này.
Mà Cao Phong cũng chậm rãi dừng bước lại, quay lưng về phía đám người Mạnh Tuấn Phi.
Long Tuấn Hạo không nói gì, một tay sờ khẩu súng, một tay để ở sau lưng, sử dụng chiến thuật ngôn ngữ của người câm điếc.
Đám binh sĩ Phong Hạo ở xung quanh nhắc nhở nhau, chuẩn bị kỹ càng.
Từ đầu tới cuối, Long Tuấn Hạo đều không thật sự tin tưởng đám người này.
Anh ta chỉ tin tưởng, những anh em vẫn luôn vào sinh ra tử với anh ta.
Bầu không khí trong sân, vậy mà lập tức trở nên giương cung bạt kiếm.
Cao Phong vẫn duy trì im lặng, cứ quay lưng về phía đám Mạnh Tuấn Phi như vậy, không nói gì.
Mà đám sĩ quan phụ tá của Mạnh Tuấn Phi, trong mắt đều tràn ngập ý lạnh.
Phương pháp làm việc của Cao Phong vừa rồi, khiến bọn họ vô cùng bất mãn.
Hơn nữa hiện giờ bọn họ đã là thế lực đứng đầu Cảnh Đông, cần gì phải sợ Cao Phong chứ?
Bọn họ vẫn luôn chờ đợi Cao Phong nói chuyện.
Cho dù Cao Phong nói gì, bọn họ đều có thể tìm được lời nói phản bác lại.
Nhưng Cao Phong đứng yên tại chỗ như thế, căn bản không có ý nói chuyện, giống như đang đợi gì đó.
Nhưng Mạnh Tuấn Phi có thể cảm nhận được sát khí lạnh lẽo từ trên người Cao Phong.
“Anh Phong, anh làm chuyện như vậy, chẳng lẽ không nên cho chúng tôi một lời giải thích sao?”
Sĩ quan phụ tá tiến lên một bước, ánh mắt nhìn chằm chằm sau lưng Cao Phong.
“Giải thích cái chó ấy, anh Phong tôi làm việc chưa bao giờ giải thích với người khác.”
Long Tuấn Hạo hừ lạnh một tiếng, trực tiếp chỉ vào sĩ quan phụ tá mắng to một câu.
Nhưng sĩ quan phụ tá không để ý tới Long Tuấn Hạo.
Bởi vì anh ta biết, Cao Phong mới là chính chủ.
Cao Phong vẫn không đáp lời.
Anh đang đợi, đợi thái độ của một người.
Bởi vì anh không quan tâm thái độ của người ngoài, nhưng thái độ của một số người, vô cùng quan trọng.
Rốt cuộc chuyện này giải quyết như thế nào, cũng quyết định bởi thái độ này.
Mạnh Tuấn Phi im lặng gần nửa phút, đột nhiên xoay người, tát mạnh vào mặt sĩ quan phụ tá này một cái.
“Bốp!”
Một tiếng giòn vang, chỉ trong nháy mắt vang vọng mấy chục mét xung quanh.