Không nghi ngờ chút nào, Cao Phong, đã đúng.
Lâm Hướng San cô ta sai rồi, sai vô cùng nghiêm trọng.
Dùng tâm kết bạn, dùng tiền gọi chó, trước đó Lâm Hướng San đã từng được nghe qua những lời này, hơn nữa còn vô cùng khinh thường.
Bây giờ nhìn lại, điều này quả nhiên là đã vô số người đi trước dùng kinh nghiệm để đúc kết ra.
“Đúng vậy, tôi chính là một kẻ ngu.” Lâm Hướng San khẽ gật đầu một cái, sau đó nói: “Hóa đơn này vẫn cứ để tôi tới thanh toán đi, nhưng mà, đây cũng sẽ là một lần cuối cùng.”
“Bạn bè một thời, chúng ta… Sớm hợp sớm tan.”
Sau khi Lâm Hướng San nói xong, thì lập tức chuẩn bị cầm điện thoại di động lên, cho điện thoại cho người trong nhà.
“Hừ! Cũng biết cô ta có tiền, cố ý không tính tiền.” Một cô gái nhỏ giọng nói lầm bầm.
“Còn muốn để cho chúng ta tính tiền, có nhiều tiền đến như vậy, tôi có thể mua bao nhiêu đồ trang điểm?”
“Đúng thế, làm như chúng ta thiếu nợ cô ta vậy.”
Mặc dù giọng nói của mấy cô gái này rất nhỏ, nhưng vẫn đã bị Cao Phong nghe thấy rõ ràng.
“Hay! Cảm ơn mọi người đã để cho tôi thấy được một màn kịch hay đến như vậy.”
Cao Phong lần nữa vỗ tay một cái, sau đó bước tới phía trước, nhẹ nhàng ngăn cản động tác gọi điện thoại của Lâm Hướng San.
Lâm Hướng San có chút sững sờ ngẩng đầu lên, hốc mắt mang màu đỏ thắm, có chút không hiểu nhìn Cao Phong.
Nhưng chẳng biết tại sao, khi nhìn thấy được ánh mắt của Cao Phong lúc này, Lâm Hướng San bỗng nhiên lại cảm nhận được một loại cảm giác có tên là an toàn.
Tựa như cặp mắt thâm thúy kia của Cao Phong có thể mang đến dũng khí cho vô số người, để cho người ta không tự chủ được mà cảm thấy an tâm lại vậy.
“Cao Vũ, anh con mẹ nó lại muốn làm cái gì? Đi ra làm trò cười cho thiên hạ?” Lý Hiểu Khang hừ lạnh một tiếng.
“Đúng vậy, quỷ nghèo! Đồ mặt trắng, ăn bám!”
Tất cả mọi người đều cảm thấy, nếu như không phải là vì có sự tồn tại của Cao Phong, hôm nay Lâm Hướng San sẽ vẫn thuận lợi tính tiền, sau này bọn họ vẫn sẽ là bạn tốt.
Bây giờ thì hay rồi, tất cả đều đã bị Cao Phong làm hỏng, cho nên bọn họ đều dồn hết tức giận lên trên người của Cao Phong.
Nhưng mà, Cao Phong vẫn như cũ không để ý đến bất cứ người nào trong đám bọn họ, chậm rãi đưa ngón tay lên chỉ một vòng, sau đó nói với Lâm Hướng San: “Nhìn thấy không? Đây chính là diện mạo thật của những người này.”
“Đây cũng là, bạn rượu, bây giờ cô đã hiểu rồi chứ?”
Lâm Hướng San im lặng ước chừng gần mười giây, sau đó ánh mắt mới chậm rãi trở nên kiên định, nói: “Tôi hiểu rồi!”
“Hiểu là được rồi, tôi tới tính tiền đi.”
Cao Phong hờ hững gật đầu, sau đó vươn ngón tay, kẹp một tấm thẻ, bỏ vào trong tay của người phục vụ.
“Cái này…” Người phục vụ cũng sửng sốt.
Liên tục hai lần thanh toán thất bại, bây giờ trong lòng của anh ta thậm chí đã có cả bóng ma rồi.
“Không vấn đề, thanh toán đi.”
Cao Phong lần nữa cầm thẻ ngân hàng lên, đặt vào khu cảm ứng từ, hơn nữa còn thuận tay nhập mật mã thẻ vào.
Cuối cùng chỉ đợi người phục vụ nhập số tiền cần thanh toán vào rồi xác nhận.
“Cao Vũ, anh con mẹ nó giả bộ cái gì chứ? Hơn tám trăm triệu mà anh cũng có thể lấy được ra sao?” Lý Hiểu Khang tiến lên một bước mắng.
“Không cần hét nữa, những thứ mà các người lấy đi kia tôi sẽ không bắt các người phải trả lại.”
“Coi như là, cho chó ăn đi.” Cao Phong cười nhạt, khoát tay nói.
“Mày con mẹ nó nói ai là chó, một tên nghèo hèn như mày! Tao để cho mày quét, tao xem mày có thể quét được ra tiền hay không!”
“Tao nói cho mày biết, nếu như hôm nay mày không quét được ra tiền, ông đây thật sự rất muốn xem xem…”
“Tít! Thanh toán thành công!”
Lời phía sau của Lý Hiểu Khang còn chưa nói hết, từ trong máy quẹt thẻ đã truyền ra âm thanh nhắc nhở, thanh toán thành công.