“Ông Gia Cát, hiện giờ ông đã tin tưởng đi? Chính là nếu ông muốn có cái khối phỉ thúy Long Thạch chủng lai lịch nguồn gộc bất chính này sợ rằng sẽ phá hủy đi danh tiếng của ông.” Thương Tuấn Hồng còn làm ra vẻ vì suy nghĩ cho tên tuổi của ông cụ Gia Cát.
Ông cụ Gia Cát cũng do dự mãi, nhìn Cao Phong một chút, lại nhìn viên phỉ thúy Long Thạch chủng đang ở trong tay.
Càng nhìn thì lại không nỡ giao ra ngoài.
Nhưng mà đã không giao ra ngoài thì thôi, chứ ông thật đúng cũng không có suy nghĩ cất giữ những cái đồ vật không rõ lai lịch kia.
Thương Tuấn Hồng cũng nói không sai, nếu làm như vậy chính là làm hỏng thanh danh của dòng họ Gia cát mà thôi.
Nhưng mà nếu đây thật chính là đồ vật mà Cao Phong trộm tưới được, nếu ông cụ Gia Cát đã thu nhận, thì cũng tương đương với việc giúp anh ngược đãi anh thôi.
“Cao Vũ, không có người nào có thể chứng minh cho cậu sao?” Ông cụ Gia cát hỏi.
“Nếu là người tổ chức ra đại hội đổ thạch thì có được tính hay không?” Cao Phong nhìn một chút về hướng của ông cụ Gia Cát.
“Vậy càng khẳng định sẽ không tính! Ai mà biết được anh cùng với bọn họ có tồn tại mối qua hệ nào không? Nói không chừng bọn họ lại đến đây giúp anh nói chuyện sao.” Lê Tiểu Quyền hừ lạnh một tiếng, anh ta vẫn còn nhớ rõ sự tình Cao Phong chính là thành viên cỉa hiệp hội đồ cổ thành phố Biển Đông đây.
“Cậu còn có nhân chứng chính xác nào nữa không?” Ông cụ Gia Cát đã có chút nóng nảy.
Hiện tại ông cụ phi thường chờ mong Cao Phong có thể gọi người tới đây nguyện ý giúp anh chứng thực, chỉ có làm như vậy thì ông cụ mới có thể cầm xuống khối phỉ thúy này.
Nếu không, ông cụ chỉ có thể nhẫn nhịn nỗi đau nhức này mà bỏ đi thứ ông cụ yêu thích.
Cao Phong suy nghĩ một chút, những người trong đại hội đổ thạch kia, khẳng định đều có mối quan hệ cực kì thân mật vưới Thương Tuấn Hồng.
Dù sao thì anh cũng chỉ là người trẻ tuổi không có tiếng tăm, dù cho có quen biết với Khổng Duệ Chí cùng Lý Khải Kiệt thì có thể làm thế nào chứ?
“Huyền quan không như hiện quản.” Nhà họ Thương cùng nhà họ Lê này, cái này bất bất là nhà nào đều không phải nơi mà những người kia có thể trêu chọc nổi.
Cho nên những người ở đại hội đổ thạch kia chắc chắn sẽ không giúp đỡ anh đi nói chuyện được.
Ngược lại cũng có cái cô gái mặc áo đen cũng ông lão đối với đám người Lê Tiểu Quyền kia không ưa thích, cho nên không chừng thật đúng lúc có thể làm chứng thực căn cứ cho anh.
Nhưng là căn bản Cao Phong cũng không có phương thức liên lạc bọn họ, cho nên cũng đành phải bất đắc dĩ lắc đầu.
“He he, cuối cùng anh cũng bị lộ chân tướng sao? Tại sao anh lại không giả bộ được nữa đi?” Lê Tiểu Quyền hừ lạnh một tiếng, khắp khuôn mặt đều là nét khinh thường.
Thương tuấn hồng tiến lên một bước, nói: “Cái này Cao Vũ chính là một kẻ xấu xa, cho nên anh có đưa đồ vật, ông ngàn vạn không thể nhận nha!”
“Đúng như vậy, ông không thể nhận đồ vật này được, đây chính là đồ mà anh ta cướp tới, đó căn bản không phải được anh ta mở ra.”
“Viên phỉ thúy Long Thạch chủng này, là do một cô gái nhỏ mặc áo đen mở ra, tôi đã tận mắt nhìn thấy.” Lê Tiểu Quyền cũng ở một bên hát đệm.
“Cô gái mặc áo đen trong miệng cậu cả nhà họ Lê chính là đang nói đến tôi sao?”
Bỗng nhiên, ngoài cửa truyền đến một giọng nói thanh thúy của cô con gái.
Rất nhanh, lại có bảy tám người nữa cất bước đi vào.