Gỡ xuống ngụy trang và phòng bị, anh cũng giống những người bình thường khác.
So với cái người kiên cường hiếu chiến năm xưa quả thật như hai người hoàn toàn khác nhau.
“Đúng vậy, anh đã gánh vác quá nhiều, kỳ thật em cũng biết về biến cố ở Thành phố Hà Nội.”
“Em cũng từng quay về Thành phố Hà Nội, nhưng không vào được Khu dân cư Phương Đông…”
Động tác trên tay Trần Ngọc Tâm chậm rãi ngừng lại, trong đầu cô ấy suy nghĩ rất nhiều chuyện.
Hồi đó, khi nghe tin Cao Phong xảy ra chuyện, cô ấy không kịp suy nghĩ gì, kỳ thi ngay trước mắt cũng mặc kệ mà một mình chạy về Thành phố Hà Nội.
Kết quả, ở Thành phố Hà Nội chờ mấy ngày, ngay cả cửa lớn khu thương mại Khu dân cư Phương Đông cũng không vào được, cuối cùng cô ấy đành phải rời đi trong sự buồn bã.
Cao Phong chờ trong nhà Trần Ngọc Tâm gần một tiếng, sau đó anh mới chậm rãi đứng dậy.
“Tối nay đi dự tiệc ở Kiên Thành đi, sau này cô muốn mở tiệm ở bên đó mà, tạo quan hệ trước cũng tốt.” Cao Phong quay lại nói.
Trần Ngọc Tâm không thích dự mấy loại tiệc tùng ồn ào huyên náo kia, nhưng vì Cao Phong, cô ấy tình nguyện đi.
“Ừm, là tiệc chia tay của anh à?” Một tay Trần Ngọc Tâm cầm xà phòng, một tay cô ấy xắn áo đến khuỷu, nhỏ giọng hỏi.
“Ha ha, cứ cho là vậy đi.”
Cao Phong cười một tiếng, rồi anh rời đi.
…
Một ngày trôi qua.
Hôm nay Cao Phong không làm việc, anh đi đến nhà người quen ở Thủ đô chào hỏi một lượt.
Ngoại trừ việc muốn lôi kéo trợ lực cho khu thương mại Kiên Thành, còn có một số việc anh không thể không làm.
Nam tử hán đại trượng phu, sống trên đời này, có việc nên làm, cũng có việc không nên làm.
Chuyện gì nên làm thì cuối cùng cũng phải làm.
Nếu không, sau này nhớ tới nhất định anh sẽ hối hận.
Xử lý xong mọi chuyện, gặp xong người nên gặp, trời cũng đã sẩm tối, Cao Phong đi thẳng tới khu thương mại Kiên Thành.
Lúc này trong khu thương mại vẫn cực kỳ náo nhiệt.
Rất nhiều chủ thuê chuẩn bị cho tiệc rượu buổi tối.
Lê Tiểu Quyền và Thương Hồng Thành dẫn theo mấy trăm bảo an đến hỗ trợ.
Đèn lồng, pháo hoa, bóng bay, rượu sâm banh, các loại đồ uống đều cần thời gian chuẩn bị.
“Trọng Dương Bình có bệnh đúng không!” Ngồi trong văn phòng, Cao Phong vẫn có chút tức giận.
Khổng Duệ Chí ngẩn ra, có thể làm Cao Phong tức giận tới vậy, rốt cuộc Trọng Dương Bình đã làm gì?
“Cậu Phong, tình hình thế nào?” Khổng Duệ Chí vội hỏi.
“Hôm nay tôi đi gặp không ít người, lôi kéo không ít thế lực, tới chỗ nào cũng thuận lợi. Chỉ có mình cái tên Trọng Dương Bình đó giống như ăn phải thuốc nổ, ông ta dám bảo tôi cút!” Cao Phong càng nghĩ càng thấy bực.
Vốn dĩ anh muốn kéo chút quan hệ cho Kiên Thành trước khi rời đi .
Bởi vậy anh mới nghĩ đến Trọng Dương Bình, nghĩ là nhìn trên quan hệ của bọn họ, nhắc bóng gió ông ta giúp đỡ Kiên Thành chút ít.
Nhưng mới nói chưa được hai câu ông ta đã cúp máy.
Phì!
Khổng Duệ Chí bật cười, đột nhiên ông ta cảm thấy Cao Phong bây giờ có chút đáng yêu.
Với địa vị của Cao Phong ở Bắc Ninh bây giờ, dù không phải số một số hai thì cũng coi như là một nhân vật lớn hàng đầu đấy!
Bất kể đi chỗ nào anh cũng đều nhận được đãi ngộ cao cấp.
Nhưng chỉ riêng nhà họ Diệp vẫn không thèm nể mặt Cao Phong, thật khiến người ta dở khóc dở cười.
Cao Phong vốn nghĩ mình dù gì cũng là nhân vật lớn, yếu thế nịnh bợ nhà họ Diệp một chút, ai ngờ bị anh người ta đuổi về, cảm giác này thật sự rất khó chịu đấy!
“Làm tôi sốt cả ruột, đợi tôi giải quyết xong chuyện bên Thành phố Đà Nẵng, trở lại Bắc Ninh, nếu không kiếm chút chuyện với nhà họ Diệp thì không được rồi.” Cao Phong giận dỗi nói.
So với anh của quá khứ thật sự rất khác biệt.