Hơn nữa còn được đích thân Kim Tuyết Mai gọi tới.
Trong phòng khách của căn biệt thự, Kim Tuyết Mai đang ngồi trên ghế sofa trong bộ đồ ngủ nhung ngắn rộng rãi, hai bên còn có Kim Vũ Kiên và Cao Tử Hàn.
Còn mẹ của Cao Tử Hàn thì đang bận bịu trong bếp làm gì đó.
Trong cả căn biệt thự đó, chỉ có bốn người họ sống.
Kim Vũ Kiên và Cao Tử Hàn mỗi ngày đều cùng Kim Tuyết Mai trò chuyện cho đỡ buồn chán, rồi cùng nghiên cứu vài điều cần chú ý đối với phụ nữ đang mang thai.
Mẹ của Cao Tử Hàn cũng rất tận tâm chăm sóc Kim Tuyết Mai, bà lo liệu rất chu đáo rất tốt chế độ ăn uống và dinh dưỡng của cô.
Cuộc sống kiểu này quả thực rất đơn điệu, nhưng cũng khá nhàn hạ và ấm áp.
“Cô chủ, cô tìm tôi có việc gì vậy?”
Lâm Vạn Quân ngồi nghiêm chỉnh, cách ba cô gái một khoảng.
“Chú Lâm, đối với cháu chú là bề trên, nên đừng khách sáo như vậy.” Kim Tuyết Mai có chút bất lực nói.
“Đây là phép tắc, tôi không thể vượt quá, vì cháu chính là cô chủ. Mặc dù là bây giờ tôi vẫn chưa bước được qua ngưỡng cửa này để trở thành một người trong nhà họ Cao, nhưng chắc chắn sẽ có một ngày nào đó thôi.” Giọng điệu của Lâm Vạn Quân rất nghiêm túc.
Kim Tuyết Mai không khuyên nổi Lâm Vạn Quân nên cũng không nói thêm nữa, trực tiếp hỏi: “Chú Lâm, trà hôm đó của mẹ cháu,…” Cũng phải mãi sau này cô mới biết là Lâm Vạn Quân đã đem cốc trà đó đi kiểm tra. Vốn dĩ không muốn hỏi nhiều, nhưng trong lòng cô không kìm nổi.
“Cô chủ, cốc trà đó không có vấn đề gì cả, việc này cháu cứ yên tâm.”
“Nhưng vẫn nên thận trọng thì hơn. Cháu đừng ăn đồ ăn ở ngoài mang đến, tốt nhất là đừng xuống núi nhé.” Lâm Vạn Quân thành thật nói.
“Phù!”
Hai chị em Kim Tuyết Mai và Kim Vũ Kiên thở hắt ra một hơi, tảng đá lớn trong lòng họ cuối cùng cũng đã loại bỏ được rồi.
Ít nhất, Kiều Thu Vân không ra tay với họ, điều này khiến họ yên tâm hơn rồi.
Nếu không, thật sự họ cũng không biết nên đối mặt với người mẹ này như thế nào.
“Không có thì tốt, không có thì tốt, mẹ cháu dạo này thế nào rồi ạ?” Kim Tuyết Mai hỏi dồn dập.
“Bà ấy nói không thích mấy người bảo vệ và đưa cơm, nên tôi đã thay đổi hết một lượt những người đó rồi.” Lâm Vạn Quân cúi đầu trả lời.
“Được, chỉ cần trong phạm vi có thể chấp nhận, bà ấy muốn gì thì hãy cố gắng hết sức phục vụ nhé.” Kim Tuyết Mai thở dài nhẹ một cái.
Lâm Vạn Quân không nói thêm gì cả. Ông đang nghĩ về cái ngày mà ông nói chuyện với Kiều Thu Vân.
Nhìn vào biểu hiện của Kiều Thu Vân, chắc chắn là có gì đó đang muốn che giấu ông ta.
Nhưng bà ta chẳng nói thêm gì cả, Lâm Vạn Quân thì lại càng không thể dùng cực hình tra tấn bà ta, vậy nên chỉ có thể tạm thời gác lại chuyện này qua một bên.
Còn chuyện Kiều Thu Vân muốn đổi người, điều này cũng khiến cho Lâm Vạn Quân nảy sinh một chút cảnh giác.
Kiều Thu Vân vô duyên vô cớ, căn bản là chẳng có lý do gì để đòi đổi người cả.
Để đảm bảo an toàn, Lâm Vạn Quân đã âm thầm nhóm người trước đây đã canh giữ Kiều Thu Vân.
Không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất.
Lâm Vạn Quân cũng đã sống quá nửa đời người rồi, còn chuyện gì chưa gặp phải nữa?
Nhất định phải có những biện pháp phòng ngừa.
“Chú Lâm, Khối Tập đoàn Đế Phong hiện tại thế nào rồi?” Kim Tuyết Mai lại hỏi.
“Cô chủ yên tâm, bên đó tất cả đều ổn cả, cháu chỉ cần yên tâm dưỡng thai thôi. Chuyện bên đó của cậu chủ Phong chắc cũng sắp xử lí xong xuôi hết rồi.”
Giọng Lâm Vạn Quân đầy mong đợi.
“Nhanh thôi, hai người sắp được đoàn tụ rồi.”
Thật ra, những lời ở vế sau, ông ta không có nói ra.
Chờ đến khi Cao Phong trở về, nhất định sẽ mang theo tin tức tốt.
Khi đó, Cao Phong không chỉ có thể đoàn tụ với Kim Tuyết Mai mà còn có thể hoàn thành nốt lời hứa khi xưa, tổ chức lễ cưới với Kim Tuyết Mai rồi dẫn cô vào ở trong hòn đảo trung tâm của gia đình nhà họ Cao, viết tên của Kim Tuyết Mai vào gia phả nhà họ Cao, chính thức trở thành người nhà họ Cao.
…
Thủ đô.
Khi trời sắp về đêm, Khổng Duệ Chí tìm thấy Cao Phong.