Nhưng ông Trần lại không dám tiếp tục suy đoán nữa. Đừng bao giờ tùy tiện suy đoán suy nghĩ của cấp trên, đây là một nguyên tắc cơ bản. Không phải không thể làm như vậy, mà là tốt nhất đừng làm như vậy. Nếu không sẽ chỉ mang tới những chuyện không tốt cho mình mà thôi.
“Nhận đi, đây vốn là thứ mà cậu nên có được. Yên tâm, sẽ không có thêm bất cứ điều kiện kèm theo nào. Trung tướng ba sao này, chỉ là phần thưởng cho chuyến đi tới Nam Cương và quét sạch Cảnh Đông của cậu mà thôi.” Trợ lý Trương thấy Cao Phong không nói gì, lại đảm bảo một lần nữa.
Lúc này, Cao Phong mới chậm rãi đưa hai tay ra, rồi nhận lấy ba bộ quân phục đặc chế của trung tướng. Bộ đồ vào tay lại càng thêm nặng trĩu, cảm giác đó thật sự rất khác biệt.
Hai mươi năm trước, ông cụ nhà họ Cao cũng được liệt vào hàng trung tướng ba sao. Hai mươi năm sau, cha vợ của Cao Phong là Diệp Thiên Long, cũng là trung tướng ba sao. Mà hiện giờ, anh cũng đã đi tới vị trí này rồi, nó khiến cho anh có một loại cảm giác như thể có sự sắp đặt kỳ lạ ở đây vậy.
“Đây là đại lệnh của trung tướng!” Trợ lý Trương lại dùng hai tay cầm trung tướng lệnh màu vàng, nhẹ nhàng đặt lên trên bộ quần áo.
“Cảm ơn.” Thái độ của của Cao Phong đã dịu đi không ít, lập tức gật đầu cảm ơn.
“Đây là quân hàm của cậu.” Trợ lý Trương lại dùng hai tay cầm quân hàm ba sao, rồi nhẹ nhàng đặt lên trên bộ quần áo.
Băng lụa, súng đi kèm, cũng không thiếu.
Bên trong hai chiếc hòm mật mã được dán giấy niêm phong đều là đồ của Cao Phong.
Lần này, Cao Phong cũng không hề có bất cứ sự từ chối nào mà nhận hết.
Sau khi giao hết toàn bộ đồ cho anh xong, trợ lý Trương mới chậm rãi lùi về sau hai bước.
“Ngoài cửa, cũng đã chuẩn bị chín chiếc xe Hồng Kỳ H7 và năm chiếc xe Hồng Kỳ H9, với tư cách là đoàn xe chuyên dụng của trung tướng. Về các phương diện tính năng thì cậu cứ yên tâm, tất cả đều được công nghiệp quốc phòng tạo ra, rất bền và rắn chắc. Về vấn đề giấy phép thông hành và bằng lái, cũng đã được xử lý xong.” Trợ lý Trương giải thích cặn kẽ với Cao Phong, mỗi một chuyện đều làm đến mức khiến Cao Phong rất hài lòng.
Mà anh vừa trải qua chuyện tước mất cấp bậc quân hàm lúc trước, lúc này đã có chút kinh nghiệm, lại càng có một loại cảm giác mất đi rồi lại có được.
Đây cũng là chuyện thường tình của con người
Những thứ vốn đã mất đi, đột nhiên lại có được, sự thay đổi nhanh chóng về mặt cảm xúc này, quả thực khiến con người ta vô cùng vui sướng.
“Cảm ơn.” Bây giờ Cao Phong đang vui vẻ, lại nói một tiếng cảm ơn.
Trợ lý Trương duỗi tay vỗ lên vai anh rồi hỏi: “Cậu thật sự không muốn tới Tây Vực sao?”
Cao Phong hơi dừng một chút, sau đó đáp: “Tôi có thể cho người đi tới đó hỗ trợ, nhưng tôi thật sự không thể đi được.”
Trợ lý Trương gật đầu, nói: “Nhưng người của cậu chỉ có cậu mới có thể trấn áp được. Bỏ đi, tạm thời không nhắc đến chuyện này nữa, cậu trở về nghỉ ngơi một khoảng thời gian trước đi. Khoảng thời gian này quả thực đã vất vả cho các cậu rồi.”
Sau khi trợ lý Trương nói xong, lại chào hỏi ông Trần một chút, rồi chuẩn bị rời khỏi nơi này. Ông ta đã làm xong việc, cũng nên đi thôi.
“Các cậu đợi ở đây một chút, tôi đi ra ngoài tiễn trước.”
Ông Trần lập tức đi theo, mà những người khác thì vẫn duy trì sự im lặng ở trong phòng như cũ. Những chuyện xảy ra vừa rồi giống như đang nằm mơ, bọn họ cần phải từ từ tiêu hóa một chút.
“Trợ lý Trương, ông nói thật với tôi đi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tuy rằng tôi không dám tùy tiện suy đoán suy nghĩ của vị kia, nhưng trực tiếp phong làm trung tướng ba sao, sợ rằng không đơn giản như vậy thì phải?” Ông Trần đi ra ngoài cửa cùng trợ lý Trương, vội vàng nhỏ giọng hỏi.
“Chuyện này, sợ là ông phải hỏi trung tướng Diệp rồi. Ôi, đôi cha vợ và con rể này, không thể nói nổi, không thể nói nổi.” Trợ lý Trương cười bất đắc dĩ, rồi lên xe, trực tiếp rời khỏi nơi này.
Ông Trần từ từ trừng to mắt, trong chuyện này còn có bóng dáng của Diệp Thiên Long nữa sao?
Chẳng trách vừa rồi khi trợ lý Trương đối xử với Cao Phong như vậy, mà Diệp Thiên Long lại không hề nôn nóng một chút nào, suốt toàn bộ quá trình đều lặng lẽ quan sát.
Lúc ấy, ông Trần còn cảm thấy kỳ quái, dựa theo tính cách thích bao che khuyết điểm của Diệp Thiên Long, thì ông ta chắc hẳn đã sớm nhảy dựng lên rồi?
Bây giờ ông Trần mới hiểu, hóa ra trong lòng Diệp Thiên Long đã sớm biết rõ!
Ông Trần quay trở lại phòng, liếc mắt nhìn Diệp Thiên Long một cách tức giận và bất bình. Bây giờ Diệp Thiên Long làm việc thậm chí còn trực tiếp giấu cả ông ta.
“Ông Trần, trợ lý Trương đi rồi sao?” Một người trung niên nhìn ra ngoài cửa, rồi nhỏ giọng hỏi.
Những người khác cũng đều nhìn về phía ông Trần, khi trợ lý Trương còn ở đây, bọn họ làm việc và nói chuyện, quả thực có hơi mất tự nhiên.
“Đi rồi.” Ông Trần hơi gật đầu.
“Chúc mừng trung tướng Cao!” Một vị trung niên không nói hai lời, kính chào kiểu tiêu chuẩn với Cao Phong.