Mười hai người cười nhạo Long Tuấn Hạo, căn bản không thèm đặt anh vào trong mắt.
Mà mười cô gái ở đằng sau lưng bọn họ cũng khoanh tay trước ngực, mặt đầy vẻ khinh thường.
Ánh mắt các cô nhìn về phía Long Tuấn Hạo tựa như là ánh mắt đang nhìn đồ đần vậy.
Cao Phong ở phía xa cũng chú ý tới tình huống ở bên này, không nhịn được mà khẽ nhíu mày.
Nhưng anh cũng không vội đi sang mà chỉ chú ý quan sát tình huống bên này.
“Cậu Phong, không biết cậu có từng nghe nói về cậu chủ Duy ở Thành phố Đà Nẵng chưa.” Lâm Vạn Quân cũng đi tới bên cạnh Cao Phong, nhẹ giọng nói.
Khi nhắc đến Viên Hoàng Duy, trong mắt Lâm Vạn Quân cũng tràn đầy vẻ nặng nề.
“Trước đó tôi đã từng nghe nói đến, hình như bị điên thật đúng không?” Cao Phong gật nhẹ đầu hỏi.
Lâm Vạn Quân nhẹ nhàng gật đầu, nói: “Địa vị thật sự rất cao…”
Cao Phong khẽ nhíu mày hỏi: “So với nhà họ Diệp ở Thủ đô thì sao?”
“Đương nhiên là không sánh bằng nhà họ Diệp, nhưng núi cao hoàng đế xa…”
“Đồng thời, Trung tướng Long và cha đẻ của bà chủ Tuyết Mai cũng chỉ là chiến hữu của nhau thôi…” Lâm Vạn Quân trầm giọng nói.
Cao Phong nghe vậy nhẹ nhàng gật đầu, ý của Lâm Vạn Quân cũng rất đơn giản.
Ở Thủ đô, đương nhiên là nhà họ Diệp có quyền thế ngập trời, nhưng dù sao ở đây cũng là Thành phố Đà Nẵng, rất nhiều chuyện dù bên trên có mệnh lệnh nhưng bên dưới cũng có đối sách.
Quan trọng nhất chính là, Kim Tuyết Mai chỉ là người quen cũ của Diệp Thiên Long, chưa chắc có thể dùng hết sức để giúp đỗ Cao Phong.
“Thôi không sao, chỉ cần bọn họ không quá đáng thì đừng quan tâm tới bọn họ.”
“Sau này chừng nào có thời gian tôi sẽ tự mình tìm hiểu về thể chế của Thành phố Đà Nẵng bên này rồi đích thân đi tìm bọn họ nói chuyện sau.” Cao Phong phất tay áo, cũng không phải là cỡ nào để ý.
Lâm Vạn Quân “ừm” một tiếng rồi cũng không nói thêm gì nữa.
“Cậu Duy, đã tới rồi thì mau ngồi xuống đi.”
“Hôm nay là nghi thức kế nhiệm chức chủ nhà nhà họ Cao, chúng ta cũng tham gia náo nhiệt đi.”
Nhiều người bắt đầu cảm thấy bầu không khí hơi là lạ, vội vàng đi lên giúp đỡ.
Ngay cả Mai Hoàng Thiên cũng đi lên phía trước, mỉm cười nói.
Mặc dù hiện tại bọn họ đã trở thành cấp dưới của Cao Phong, đi theo anh nhưng bọn họ vẫn không dám đắc tội với Viên Hoàng Duy!
Cho nên lỡ như Viên Hoàng Duy xung đột với Cao Phong thì bọn họ sẽ không dám giúp ai, đến lúc đó chắc chắn sẽ rất gượng gạo.
Đương nhiên cũng có không ít người mong chờ Viên Hoàng Duy gây sự với Cao Phong.
Không phải Cao Kình Thiên rất tài giỏi lợi hại à?
Không phải anh ép chúng tôi phải quỳ xuống dập đầu với anh sao?
Nếu anh giỏi thật thì hãy thử đến đắc tội cậu chủ Duy có địa vị cao quý này thử xem nào?
Nếu Cao Phong thật sự động vào Viên Hoàng Duy, vậy bọn họ mới thật sự phục Cao Phong lợi hại!
“Ha ha, nghi thức chủ nhà cái gì chứ, đơn giản chỉ là rác rưởi từ xã hội phong kiến thời xưa.”
Viên Hoàng Duy hơi bĩu môi rồi định đi vào bên trong.
Xung quanh là những ông cụ đã sống lâu đời ở Thành phố Đà Nẵng chen chúc ở bên người Viên Hoàng Duy, trông giống như sao vây quanh trăng.
“Long Tuấn Hạo này có thể tha thứ cho bất kì ai, nhưng những kẻ ngu xuẩn thì không!”
“Nếu anh cảm thấy mình có thể đợi tiếp thì hãy đợi.”
“Nếu anh cảm thấy không đợi nổi thì hãy cút về đi.”
“Anh nói ghét chỗ này nhưng vẫn đi vào trong không chịu đi ra, anh thấy bản thân anh có hèn không?”
Long Tuấn Hạo càng nghe càng bực mình, lúc này không nhịn nữa mà đáp lại Viên Hoàng Duy một câu.
Lần này, Liễu Tông Trạch cũng không ngăn cản Long Tuấn Hạo.
Anh ta cũng ghét Viên Hoàng Duy, vô cùng khó chịu với thái độ không kiên nhẫn của anh ta.
“Cộp!”
Viên Hoàng Duy dừng bước, chậm rãi xoay người lại nhìn về phía Long Tuấn Hạo.
Nhìn khắp Thành phố Đà Nẵng, đa số không có ai dám chỉ vào mũi Viên Hoàng Duy rồi mắng anh ta là đồ ngốc.
Long Tuấn Hạo là người đầu tiên.
Viên Hoàng Duy khẽ nhíu mày, liếc qua đồng hồ trên tay Long Tuấn Hạo, không nhịn được bĩu môi.
Chương 2972
“Cái gì đấy? Nhà giàu mới nổi à? Ngang ngược thật đấy? Tên nhà giàu mới nổi này ở đâu ra đấy?” Viên Hoàng Duy nén giận lạnh nhạt hỏi.
“Ha ha.” Long Tuấn Hạo bĩu môi cười lạnh.
“Tôi không quan tâm anh là cậu chủ giàu có ở đâu, nhưng anh phải biết anh đang ở Thành phố Đà Nẵng, hiểu chưa?”
“Ở Thành phố Đà Nẵng, rồng cũng phải cuộn lại, hổ cũng phải nằm xuống trước mặt tôi.”
Viên Hoàng Duy hơi nghiêng người, lông mày nhướng lên, như đang ở trên cao nhìn xuống Long Tuấn Hạo.
Khí chất vô cùng mạnh mẽ trên cơ thể anh ta làm cho người ta cảm thấy áp lực.
Long Tuấn Hạo hơi hoang mang, đưa tay sờ sờ đầu, hỏi: “Vậy tôi hỏi thử, nếu tôi không nằm xuống thì anh làm gì được tôi?”
Nghe thấy Long Tuấn Hạo nói vậy, sắc mặt của Viên Hoàng Duy càng trở nên khó coi.
Mà mười người thanh niên đằng sau anh ta còn kích động hơn, bày ra tư thế nếu Long Tuấn Hạo còn nói gì không hợp ý họ nữa thì sẽ xông lên.
Mai Hoàng Thiên không ngừng nháy mắt với Long Tuấn Hạo.
Dù sao thân phận và gia thế của Viên Hoàng Duy thật sự không hề tầm thường!
Chẳng lẽ Long Tuấn Hạo không phát hiện dù Cao Phong có là một người hung hăng, khuya ngày hôm trước đã làm ra một chuyện lớn như thế nhưng vẫn không dám động vào người thuộc hệ thống à?
Thật sự không thể động vào người thuộc hệ thống!
Ngay cả Cao Phong cũng không dám động vào, Long Tuấn Hạo chỉ là cấp dưới của Cao Phong mà còn dám đối đầu với cậu chủ Viên Hoàng Duy, đây không phải là hành vi của kẻ ngốc thì là gì?
“Bốp!”
“Bốp!”
“Dũng cảm đấy.” Viên Hoàng Duy chậm rãi quay người, nhìn về phía Long Tuấn Hạo.
“Anh Duy, nói nhảm với nó làm gì, anh cứ bảo nó thử động vào chúng ta thử xem.”
“Dm muốn xưng bá ở Thành phố Đà Nẵng à, đã hỏi những cậu chủ ở đây chưa?”
“Hôm trước đúng lúc anh Duy nghỉ phép ra nước ngoài du lịch, tối hôm qua mới trở về, nếu không làm sao nhà họ Cao bọn mày có cơ hội nhảy nhót ở Thành phố Đà Nẵng?”
“Đúng là được đà lấn tới, có gan thì thử đụng vào bọn tao thử xem, đừng đắc ý ở trước mặt những thế lực nhỏ.”
Chỉ một thoáng, mười thanh niên ở sau lưng Viên Hoàng Duy đều nói ra nói vào với vẻ mặt khinh thường.
Xem dáng vẻ của bọn họ thì rõ ràng là hôm nay đến đây để gây chuyện!
Long Tuấn Hạo khẽ nhíu mày, rốt cuộc đã hiểu bọn người Viên Hoàng Duy định làm gì.
Đúng là bọn họ chỉ mới biết chuyện tối hôm trước vào ngày hôm qua.
Cho nên tức không chịu nổi, đến quấy rối Cao Phong à?
“Thật ra, tôi cũng có nghe thấy chuyện của Thành phố Đà Nẵng.”
“Nghe nói, liên minh Phong Hạo rất mạnh, tôi cảm thấy không phục lắm.” Viên Hoàng Duy từ tốn nói.
Giọng anh ta nghiêm túc như mình mới là người khống chế tất cả.
Nhưng khi anh ta nhìn về phía Cao Phong đang đứng ở xa thì không nhịn được mà nhếch miệng, nở một nụ cười trêu tức.
“Ông Quân, theo ông thì có phải tên cậu ấm nào cũng nông cạn như vậy không?”
“Bọn họ thật sự không thể suy nghĩ thông suốt mọi chuyện à?” Cao Phong nói giọng bình tĩnh.
Lâm Vạn Quân khẽ lắc đầu, nói: “Là vì họ được nuông chiều từ bé, từ nhỏ đã ngậm thìa vàng lớn lên, không trải qua trắc trở gì.”
“Cũng chưa hề ra xã hội lăn lộn, làm sao có đầu óc được.”
Lâm Vạn Quân phân tích rất đúng.
“Đi thôi, đi qua nhìn một chút, tôi thấy hình như bọn Tuấn Hạo đã nhịn lắm rồi.”
Cao Phong khẽ lắc đầu, sau đó đi về phía bọn Long Tuấn Hạo.
Lúc này, bầu không khí giữa bọn Viên Hoàng Duy và Long Tuấn Hạo đã khá căng thẳng.
Hai bên nói qua nói lại, dường như sắp đánh nhau đến nơi.
Mặc dù Liễu Tông Trạch rất nổi giận nhưng vẫn cả các Binh sĩ Phong Hạo lại, không cho bọn họ giơ súng tiến lên.
Dù sao bọn người Viên Hoàng Duy cũng là người có quyền thế, về bản chất cũng khác với con nhà giàu bình thường.
Hầu kết của Long Tuấn Hạo trượt lên trượt xuống hai lần, cố gắng nén cơn tức giận.
Chương 2973
Ngày hôm nay là một ngày rất quan trọng đối với Cao Phong, anh ta không muốn gây rắc rối cho Cao Phong.
Cũng không muốn đắc tội nhân viên thuộc biên chế của Thành phố Đà Nẵng vì cơn kích động nhất thời.
“Ở đảo trung tâm nhà họ Cao, tôi chỉ đánh giá cao Cao Anh Phong, khối tập đoàn Phong Hạo là cái gì, Cao Kình Thiên là ai cơ chứ?”
Viên Hoàng Duy thấy Long Tuấn Hạo không nói gì thì càng khinh thường hơn, bình tĩnh nói với anh ta.
Long Tuấn Hạo vốn đang nhẫn nhịn hết sức, nghe đến đó thì không nhịn nổi nữa.
“Anh có thể nói tôi, nhưng tôi không cho phép anh nói anh Phong.” Long Tuấn Hạo lạnh giọng trả lời.
“Ha ha, anh không đồng ý? Anh là cái thá gì?”
“Viên Hoàng Duy, hôm nay đúng ra phải nói là anh làm gì được tôi?”
“Bên các anh có bao nhiêu người? Còn có súng cơ à? Lại đây, đánh tôi đi!” Viên Hoàng Duy tiến lên một bước, chỉ vào đầu mình trêu tức.
Long Tuấn Hạo hơi nghiến răng, nheo mắt lại, đáy mắt tỏa ra sự nguy hiểm.
Nếu là bất kì thế lực nào khác, lúc này hẳn Long Tuấn Hạo đã hạ lệnh đánh gục tất cả những người này.
Nhưng bọn Viên Hoàng Duy thì khác.
Nhưng đây là mười cậu ấm giàu có, thân phận và gia thế của bọn họ chắc chắn là lớn nhất ở Thành phố Đà Nẵng.
“Ha ha, có phải là giận lắm rồi không?”
Viên Hoàng Duy tiến lên một bước, vỗ vỗ bả vai Long Tuấn Hạo.
Liễu Tông Trạch vội vàng đi tới, đụng đụng vào cánh tay Long Tuấn Hạo, ra hiệu cho anh ta tạm thời chịu đựng.
“Giận cũng không có tác dụng gì.”
“Có rất nhiều kiểu người khác nhau mà, anh nên hiểu rõ thân phận của mình.”
Viên Hoàng Duy lạnh nhạt nói xong rồi lấy ra một tờ khăn giấy cẩn thận lau bàn tay vừa mới vỗ vai Long Tuấn Hạo.
Dường như vỗ vai Long Tuấn Hạo đã làm bẩn tay anh ta.
“Ha ha ha ha! Anh Duy thật tài giỏi!”
Mười cậu ấm giàu có nhìn thấy cảnh này đều cười ha ha.
Lúc này Long Tuấn Hạo đã bị Viên Hoàng Duy làm cho mất mặt hoàn toàn, trong lòng bọn họ đơn giản là thoải mái tới cực điểm.
“Bốp!”
Viên Hoàng Duy lau sạch tay mình rồi tiện tay nhét vào trong túi áo Long Tuấn Hạo.
Giọng điệu vô cùng chế giễu, đơn giản là đang làm nhục Long Tuấn Hạo!
“Nhớ cho rõ, đây là Thành phố Đà Nẵng, biết chưa?”
Viên Hoàng Duy cười nhạt một tiếng, quay người định đi vào trong trung tâm hòn đảo.
Anh ta thân là cậu chủ Duy của Thành phố Đà Nẵng, vừa mới ra ngoài du lịch hai ngày, sau khi trở về Thành phố Đà Nẵng đã xảy ra chuyện lớn.
Chuyện này làm cho anh ta không chịu đựng nổi.
Cho nên, anh ta chắc chắn phải làm cho tên Cao Kình Thiên này mất mặt một phen.
Đương nhiên anh ta biết Cao Phong quả thật là rất có năng lực, có thể dẫn đến mấy chục ngàn binh sĩ tinh nhuệ.
Nhưng anh ta vô cùng tự tin, Cao Phong tuyệt đối không dám động vào anh ta.
Không còn cách nào khác, ai bảo anh ta có gia thế cao quý!
Ai bảo người nhà anh ta làm trong nhà nước chứ?
Trừ khi Cao Phong điên rồi mới dám ra tay với người có gia thế làm trong nhà nước.
Ra tay với người đang làm trong nhà nước là đang đối đầu với toàn nước Việt Nam, không phải muốn chết thì gì?
“Anh nhớ cho kĩ, Long Tuấn Hạo tôi sớm muộn gì cũng giết chết anh.”
Long Tuấn Hạo nắm lấy cục khăn giấy ném xuống đất, trừng Viên Hoàng Duy, giọng nói vô cùng lạnh lùng.
“Tôi cho anh mười lá gan.”
Viên Hoàng Duy cũng không quay đầu lại, căn bản không hề đánh giá cao Long Tuấn Hạo.
Cho dù anh có mấy chục nghìn binh sĩ võ trang đầy đủ thì có làm sao?
Anh vẫn không dám động vào tôi dù chỉ một chút.
Chương 2974
“Tuấn Hạo, tôi đã nói với cậu thế nào?”
“Không phải tôi đã nói với cậu là phải giữ gìn lễ phép với khách mời à?”
Đúng lúc này, Cao Phong dẫn Lâm Vạn Quân đi tới, nhíu mày nói với Long Tuấn Hạo.
“Ồ, chủ nhân bữa tiệc tới.”
Viên Hoàng Duy nhe răng cười một tiếng, sau đó đứng nguyên tại chỗ.
“Cha, làm sao bây giờ? Cao Kình Thiên có dám thách đấu với Viên Hoàng Duy không?” Mai Quỳnh Như nhỏ giọng hỏi.
Mai Hoàng Thiên hơi im lặng hai giây, sau đó nói: “Dù sao cậu Kình Thiên cũng phải dựa vào những nhóm người thuộc biên chế đó mới dám gây sóng gió ở Thành phố Đà Nẵng.”
“Cho nên cha cảm thấy hẳn cậu ta sẽ không dám động vào những người có người nhà làm trong nhà nước đâu.”
Nghe thấy Mai Hoàng Thiên nói như vậy, Mai Quỳnh Như không nói gì nữa.
Với sức mạnh và địa vị của Cao Phong, hẳn bên trong Thành phố Đà Nẵng này không còn người nào dám trêu chọc anh đâu?
Nhưng với người ở trong biên chế nhà nước thì chưa ai dám nói.
“Anh Phong, vì tôi cảm thấy anh ta không phải đến làm khách mà là đến để gây chuyện.” Long Tuấn Hạo nghiến răng nói.
“Gây chuyện?” Cao Phong ra vẻ không hiểu, hơi sững sờ hỏi.
“Đúng.” Long Tuấn Hạo không thích dài dòng, chỉ gật nhẹ đầu.
“Vậy trước đó không phải tôi đã nói với cậu rồi à, đừng nói nhảm với những người gây chuyện mà cứ trực tiếp ném xuống biến.” Cao Phong nhăn mặt.
Anh vừa nói xong câu này, tất cả mọi người đều kinh ngạc.
Không chỉ những ông già chủ thế lực khắp nơi trên Thành phố Đà Nẵng mà ngay cả Viên Hoàng Duy cũng sững sờ.
“Cao Kình Thiên đúng không? Có lẽ là anh chưa từng gặp tôi bao giờ, dù sao bạn của Viên Hoàng Duy tôi đều là những người tương đối có địa vị.”
“Những người không ra gì thì không có tư cách làm quen với tôi.”
“Tự giới thiệu mình một chút, tôi tên là Viên Hoàng Duy, nể mặt thì gọi tôi là cậu chủ Duy là được.” Viên Hoàng Duy lườm Cao Phong một chút, từ tốn nói.
“Tôi không hỏi anh, cho nên anh chờ tôi một chút.” Cao Phong không quay đầu lại nói.
Câu nói này làm cho Viên Hoàng Duy tức giận vô cùng.
“Cậu nói đi, phải làm gì với người gây chuyện hả?” Cao Phong khẽ nhíu mày, lần nữa hỏi Long Tuấn Hạo.
“Anh Phong, nhưng mà, nhưng mà…” Long Tuấn Hạo hơi nghiến răng.
Với tính tình của anh ta thì đã muốn đánh Viên Hoàng Duy tơi bời từ lâu, nhưng vẫn không dám làm vậy bởi vì phải lấy đại cục làm trọng.
“Đừng “nhưng mà” nữa, hôm nay tôi sẽ dạy cho mỗi người một bài học.”
“Là anh em của Cao Phong tôi thì nên phản ứng như thế nào khi gặp dạng người như thế này.”
Cao Phong phất tay áo, sau đó chậm rãi quay người nhìn về phía Viên Hoàng Duy, nở một nụ cười hiền hòa.
“Cậu Duy đúng không? Nghe danh đã lâu nghe danh đã lâu, tôi tên là Cao Kình Thiên.”
Cao Phong cười nhạt một tiếng, đưa tay về phía Viên Hoàng Duy.
Viên Hoàng Duy lườm Cao Phong một chút, cũng không nắm lại tay.
Anh ta chỉ sờ cằm nói: “Cao Anh Phong từng chơi chung với tôi, có kể tôi nghe về một con chó phế vật ở nhà họ Cao, hình như cũng tên là Kình Thiên, không phải là anh đấy chứ?”
Anh ta biết rõ mà còn cố hỏi, bên trong ánh mắt tràn đầy vẻ trêu tức.
Mọi người xung quanh cũng vô cùng sợ hãi.
Câu nói này của Viên Hoàng Duy rõ ràng đã mang theo ý làm nhục!
Với tính cách của Cao Phong thì có nhịn được không?
“Ha ha, đúng, chính là tôi, ba năm trước đây tôi bị đuổi khỏi nhà họ Cao.”
Không ai ngờ rằng, dường như Cao Phong không hề nổi giận chút nào mà vẫn giơ tay về phía trước.
Thậm chí làm cho người ta cảm thấy anh hơi khiêm tốn, hèn kém ở trước mặt Viên Hoàng Duy.
Ai cũng không biết rốt cuộc Cao Phong đang nghĩ gì trong đầu.
“Cha, xem ra ở trước mặt nhân viên biên chế của Thành phố Đà Nẵng, nhà họ Cao vẫn không dám làm gì.” Mai Quỳnh Như than nhẹ một tiếng, nói.
Chương 2975
Khuya ngày hôm trước, ở trước mặt một đám người lão làng ở Thành phố Đà Nẵng, tại sao Cao Phong lại bá đạo mạnh mẽ, nói ai quỳ người đó không thể không theo như thế.
Nhưng hôm nay anh lại thấp kém trước mặt những cậu ấm giàu có như Viên Hoàng Duy đến vậy?
Viên Hoàng Duy căn bản không muốn bắt tay với anh, anh còn giơ ra phía trước lần nữa?
“Đúng vậy, dù sao những người ở trong biên chế luôn là những người bề trên mà!”
“Nhà họ Cao mạnh hơn, cũng không dám đối nghịch với bên trên.” Mai Hoàng Thiên gật nhẹ đầu.
Không chỉ có mình bọn họ nghĩ như vậy, còn có rất nhiều nhóm lão làng cũng liếc mắt nhìn nhau, đều thấy được vẻ sâu xa bên trong mắt đối phương.
Nhà họ Cao tuy mạnh, nhưng ở trước mặt Viên Hoàng Duy thì vẫn phải cúi đầu thôi!
Chỉ không biết hôm nay rốt cuộc Viên Hoàng Duy muốn làm gì.
“Là anh thật à?”
Viên Hoàng Duy ra vẻ kinh ngạc nhìn Cao Phong rồi nói, vẫn không cho Cao Phong bắt tay.
“Một thằng phế vật mà cũng có thể làm chủ nhà nhà họ Cao à?”
“Nhà họ Cao không còn ai tài giỏi thật à?” Viên Hoàng Duy ra vẻ không hiểu nhìn quanh một vòng.
Nụ cười trên mặt Cao Phong không hề giảm đi chút nào, lại giơ tay về phía trước, nói: “Bị cậu Duy chê cười rồi, chẳng qua là do tôi may mắn thôi.”
Đây là lần thứ ba anh đưa tay về phía trước.
Nhưng Viên Hoàng Duy vẫn không bắt tay, vẻ khinh thường trong mắt lại trở nên sâu sắc hơn.
Dáng vẻ Cao Phong thể hiện ra lúc này làm cho anh ta cực kỳ xem thường.
“Chỉ là nhà họ Cao? Muốn làm bá chủ? Quả đúng là trò cười!”
Viên Hoàng Duy hừ lạnh một tiếng, quay người muốn đi.
“Cậu Duy, xin dừng bước.” Bỗng nhiên, Cao Phong ngưng cười, nặng nề kêu một tiếng.
“Sao thế?”
Viên Hoàng Duy khẽ nhíu mày, xoay người lại nhìn về phía Cao Phong.
Nhưng không đợi anh ta thấy rõ được khuôn mặt của Cao Phong đã bỗng nhiên cảm thấy một cái bóng đen bay tới trước mặt.
Ngay sau đó, chưa đợi anh ta phản ứng, chỉ thấy một một bàn tay hung hăng lao tới.
“Bốp!”
Tiếng tát giòn vang trong nháy mắt vang vọng cả sân.
Ngay sau đó, tất cả mọi người ở đảo trung tâm của nhà họ Cao đều lâm vào yên tĩnh như chết.
Tất cả mọi người đều trừng to mắt, không thể tưởng tượng nổi nhìn cảnh này.
Cậu chủ Viên Hoàng Duy của Thành phố Đà Nẵng bị đánh?
Bị tát cho một bạt tai ở trước mặt mọi người?
Còn là bị Cao Phong đánh?
Chuyện này là sao đây?
Trước đó không phải Cao Phong còn tỏ ra rất thấp kém ở trước mặt Viên Hoàng Duy sao?
Hay anh làm như vậy vì cố ý?
Viên Hoàng Duy ôm mặt mình, đầu kêu lên “Ong ong”, không thể tưởng tượng nổi nhìn Cao Phong.
“Anh, anh dám đánh tôi sao?” Viên Hoàng Duy trừng to mắt kêu lên.
“Người ta thường nói là quá tam ba bận! Tôi giơ tay cho anh bắt ba lần, anh lại không hề bắt lại lần nào.”
“Anh nên biết cái gì gọi là phép lịch sự chứ.”
“Nếu anh không biết phép lịch sự là gì, tôi sẽ dạy anh.”
Cao Phong khoanh hai tay lạnh lùng đứng sau, dùng ánh mắt bình tĩnh nhìn Viên Hoàng Duy.
Lúc này Cao Phong đứng thẳng như kiếm ở giữa sân, thoạt nhìn cứ tưởng như anh và anh của vài phút trước đó là hai người khác nhau.
Vốn còn kiềm chế khiêm tốn, giờ này anh lại tỏ ra đằng đằng sát khí làm cho rất nhiều người phải sợ hãi.
Nhìn thấy dáng vẻ hung hăng lúc này của Cao Phong, đám người đều sợ hãi.
Những người Mai Hoàng Thiên bất giác nhớ tới Cao Phong bá đạo mạnh mẽ vào buổi khuya ngày hôm trước.
“Anh chẳng qua chỉ là một con chó nhà có tang, có tư cách gì mà bắt tay với Viên Hoàng Duy tôi!”
Viên Hoàng Duy nghiến chặt hàm răng, đột nhiên buông tay xuống, đi về phía Cao Phong.
“Tự xưng cậu ấm nhưng lại không hề có gia giáo, đúng là một tên phế vật.”